“Nếu họ đã tạo ra một căn cứ tên lửa mà chúng ta có thể phá hủy, bởi vì chúng ta có thể bố trí vũ khí trong khu vực đủ sức xâm nhập hệ thống phòng thủ và phá hủy nó, thì chúng ta đã vô hiệu hóa được lợi thế đó”, ông Marco Rubio nói với Washington Examiner.
Đề xuất này là một khía cạnh của nỗ lực rộng lớn hơn để ứng phó với sự trỗi dậy của Trung Quốc như một cường quốc quân sự, đặc biệt là ở châu Á – Thái Bình Dương, nơi các quan chức Mỹ cảnh giác cao độ về sự bành trướng của Trung Quốc.
Thượng nghị sĩ Marco Rubio, ảnh: Washington Examiner.
Cách tiếp cận này có tính chất đối đầu hơn so với một số đồng nghiệp thận trọng của ông, có khả năng làm tăng sự nhạy cảm của Trung Quốc với sức mạnh quân sự Mỹ trong khu vực.
Thượng nghị sĩ Marco Rubio tin rằng, Trung Quốc đang theo đuổi một chiến lược tiệm tiến mà nếu không được kiểm soát, cuối cùng sẽ đẩy lãnh đạo Hoa Kỳ vào thế phải lựa chọn, hoặc một cuộc chiến hủy diệt, hoặc một thất bại không đổ máu.
Washington Ezaminer dẫn lời ông Marco Rubio bình luận:
“Chúng ta không cần tìm kiếm xung đột một cách không cần thiết, và có một cách để tránh nó, đó là tôn trọng các quy tắc.
Nhưng ở một số thời điểm, chúng ta sẽ phải thực thi các quy tắc này, hoặc chúng ta sẽ phải sống trong một thế giới mà họ (Trung Quốc) thống trị.
Và đó là những gì họ đang mong muốn, mà chúng ta thì không có bụng dạ nào.
Trên thực tế, nếu họ kết luận rằng chúng ta không còn bụng dạ nào, họ sẽ càng thích làm điều đó hơn.”
Ma sát giữa Trung Quốc với Hoa Kỳ đã có từ nhiều năm nay, nhưng nó trở nên rõ rệt hơn dưới thời Chủ tịch Tập Cận Bình.
Trung Quốc đã sử dụng tia laser quân sự để gây ra thương tích nhỏ cho 2 phi công Mỹ ở Djibouti, theo Lầu Năm Góc.
Đáng kể hơn, Bắc Kinh đã triển khai các tên lửa hành trình chống hạm và các vũ khí khác ra đảo nhân tạo họ xây dựng (bất hợp pháp) ở Biển Đông để tuyên bố (cái gọi là) chủ quyền.
Thượng nghị sĩ Ron Johnson cho rằng, sự cố laser ở Djibouti là một cú “phản ứng” của Trung Quốc với Mỹ vì đạo luật cho phép các quan chức Mỹ – Đài Loan qua lại lẫn nhau.
Ông Marco Rubio không đồng ý với lập luận này, theo ông:
“Nếu chúng ta có thể giúp Đài Loan tăng cường phòng thủ, không đến mức họ có thể chiến thắng trong một cuộc xung đột, nhưng chí ít họ có thể buộc đối phương trả giá nặng nề nếu tiến hành thống nhất bằng vũ lực, điều đó sẽ trở nên một sự cân bằng.
Nếu chúng ta có thể tiếp tục làm việc cùng với các đồng minh trong khu vực như Nhật Bản, Hàn Quốc hay Ấn Độ đi nữa, để tạo ra các hiệu ứng làm tăng cái giá phải trả cho hành đông phiêu lưu, thì người Trung Quốc sẽ phải hiệu chỉnh những nỗ lực của mình.
Họ sẽ chỉ lấy những gì họ có thể lấy.”
Tóm lại theo Thượng nghị sĩ Marco Rubio, Mỹ phải sử dụng đòn bẩy tổng hợp, bao gồm sức mạnh kinh tế, ngoại giao và quân sự của mình để duy trì đủ sức răn đe ngăn chặn sự bành trướng của Trung Quốc.
Ông nói: “Đây không phải là kiềm chế Trung Quốc, mà là bảo vệ sự cân bằng giữa họ với chúng ta.
Trung Quốc không có thói quen ứng xử với các nước nhỏ hơn một cách bình đẳng hoặc hợp tác, hiện nay cũng như trong lịch sử.
Trên thực tế, lịch sử của họ, thậm chí hành động của họ hiện này có xu hướng xem các nước nhỏ hơn như chư hầu, phụ thuộc vào lợi ích của Trung Quốc.”
Để tránh điều này, Thượng nghị sĩ Marco Rubio cho rằng, các quan chức Mỹ cần chuẩn bị cho một cuộc đụng độ quân sự tiềm tàng với Trung Quốc, nếu không họ sẽ đẩy Mỹ ra khỏi khu vực.
“Nếu, lạy Trời đừng xảy ra, một cuộc xung đột quân sự giữa Mỹ và Trung Quốc, cả hai sẽ phải trả một giá đắt. Nhưng chúng ta sẽ phải đảm bảo rằng họ phải trả giá nặng hơn chúng ta”, ông Marco Rubio bình luận.
Đại sứ Trung Quốc ở Anh phê phán Mỹ gây “rắc rối” lớn ở khu vực Biển Đông
Bằng cách đưa tàu chiến và máy bay quân sự tới vùng biển có tranh chấp. Ông gọi đó là một cái cớ mà Washington dùng để trưng ra các khả năng quân sự của mình, theo Daily Express.
Đại sứ Lưu Hiểu Minh hôm 19/9 nói tại một chương trình giới thiệu các nhà ngoại giao mới của khối Thịnh vượng chung thường niên được tổ chức ở London, Anh, rằng “một số nước lớn bên ngoài khu vực này” đã đi ngang qua các hòn đảo mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền; hành động đó “gây nguy hại tới nền hòa bình và sự ổ định của khu vực.”
Tờ báo của Anh trích lời ông Minh nói: "Tuy nhiên, đối với sự nhầm lẫn của mọi người, một số nước lớn ngoài khu vực dường như không đánh giá cao hòa bình và sự yên ổn ở Biển Đông.
“Họ đưa tàu chiến và máy bay tới thẳng biển Nam Trung Hoa (Việt Nam gọi là Biển Đông) để gây rắc rối. Dưới cái cớ gọi là 'tự do hàng hải', họ bỏ qua hải lộ rộng lớn và chọn đi vào khu vực biển gần với các đảo và rạn san hô của Trung Quốc để thể hiện sức mạnh quân sự của họ.
"Đây là một sự vi phạm nghiêm trọng chủ quyền của Trung Quốc. Nó đe dọa an ninh của Trung Quốc và gây nguy hiểm cho hòa bình và ổn định trong khu vực."
Trung Quốc đã và đang tranh chấp với Mỹ trong việc kiểm soát Biển Đông.
Vào năm 2015, Hoa Kỳ đã bắt đầu đưa tàu chiến và máy bay quân sự tới khu vực nhằm bác bỏ các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của Trung Quốc.
Số lượng các cuộc diễn tập đã tăng lên kể từ khi tổng thống Donald Trump lên nhậm chức trong khi Washington tiếp tục thách thức việc mở rộng quân sự của Trung Quốc.
Tuy nhiên, đại sứ Trung Quốc khăng khăng rằng quyền tự do hàng hải không hề bị xâm phạm, và tất cả các tàu thuyền nước ngoài đều được phép đi qua các vùng biển mà nước này tuyên bố chủ quyền trong giới hạn lãnh thổ, theo Daily Express.
Ông Minh nói thêm: "Sự thật là quyền tự do hàng hải ở Biển Nam Trung Hoa chưa bao giờ là một vấn đề.
"Hàng năm, hàng trăm ngàn tàu buôn đi qua Biển Nam Trung Hoa một cách an toàn và không bị cản trở. Chưa bao giờ có một trường hợp nào bị ảnh hưởng về tự do hàng hải.
"Với hơn 60% khối lượng hàng hóa thương mại và dầu hỏa của thế giới được vận chuyển ngang qua Biển Nam Trung Hoa, Trung Quốc tôn trọng tự do hàng hải và hàng không trên Biển Nam Trung Hoa hơn bất cứ quốc gia nào."
Hoa Kỳ đã kêu gọi các nước đồng minh khác, như Úc, Anh và Nhật Bản thách thức các tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông.
Hai tuần trước, Nhật Bản đã triển khai tàu ngầm Kuroshio cùng với ba tàu chiến tham gia một cuộc tập trận chung.
Vương quốc Anh cũng đã thách thức sự bành trướng quân sự của Trung Quốc hồi tháng Tám khi Hải quân Hoàng gia đưa tàu chiến HMS Albion đi ngang qua quần đảo Hoàng Sa mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền.
Đáp lại, Trung Quốc đã triển khai hai máy bay trực thăng và một tàu khu trục để thách thức tàu HMS Albion trong một thế giằng co về quân sự và gọi động thái của Anh là "khiêu khích".
Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho biết: "Các hành động liên quan của tàu chiến Anh vi phạm luật pháp Trung Quốc và luật pháp quốc tế, và vi phạm chủ quyền của Trung Quốc.
"Trung Quốc sẽ tiếp tục thực hiện mọi biện pháp cần thiết để bảo vệ chủ quyền và an ninh của mình".
Thiếu tướng Lê Mã Lương: Phải đòi bằng được Hoàng Sa bị Trung Quốc cưỡng chiếm
44 năm trước, ngày 19/1/1974, Trung Quốc nổ súng tấn công và chiếm đóng trái phép quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
- Xin trân trọng cảm ơn ông.
Bao giờ Việt Nam lấy lại được Hoàng Sa?
Trung Quốc chiếm Hoàng Sa không phải vào ngày hôm qua mà 44 năm trước, khi đó tôi 11 tuổi, là một đứa trẻ nít. Bây giờ tôi 55 tuổi, đã là ông nội; nhà tôi đã có thêm hai thế hệ. Thế mà Hoàng Sa của Việt Nam vẫn còn chưa lấy lại được.
Tại sao chưa lấy lại được? Vì Trung Quốc chưa bao giờ có ý định trả lại Hoàng Sa cho ta. Họ sẽ không bao giờ có ý định trả lại Hoàng Sa, có chăng, họ chỉ muốn lấy thêm.
Trong 40 năm đó, Trung Quốc có những bước tiến dài, đạt được những thành tựu phát triển vô cùng mạnh mẽ, thực sự trở thành cường quốc về kinh tế, khoa học – kỹ thuật, văn hóa, quân sự. Họ cung cấp hàng tiêu dùng và hàng công nghiệp cho cả thế giới. Họ là chủ nợ của cả thế giới, kể cả Mỹ và Nga. Chẳng có nước nào lại không thâm hụt ngoại thương với Trung Quốc.
Họ chế tạo và phóng tàu vũ trụ chở người, đưa xe tự hành lên mặt trăng. Họ chế tạo tàu phá băng điều đến Bắc Cực, Nam Cực, lập các trạm nghiên cứu ở đó. Họ chế tạo tàu lặn lặn xuống đáy biển 7 km. Họ chế tạo máy bay phản lực cạnh tranh với Mỹ và Tây Âu. Họ chế tạo hàng loạt giàn khoan viễn dương, trong đó có “con” Hải Dương 981 gây khó chịu cho ta.
Họ làm chủ kỹ thuật, công nghệ tàu hỏa cao tốc, từ đầu máy, toa xe, đến hạ tầng đường sắt. Đường bộ cao tốc của họ cũng rất phát triển, họ thi công nhanh và rẻ, nhưng chất lượng không tồi. Họ sản xuất xe máy bán ồ ạt sang ta, nhưng các đô thị lớn của họ lại cấm xe máy.
Họ có nhiều nhà khoa học giỏi, cả ở Trung Quốc và ở nước ngoài. Họ có vài nhà văn đạt giải Nobel văn học. Họ làm được những bộ phim với chất lượng nội dung, kỹ thuật điện ảnh đáng nể. Họ có nhiều quan tham, nhưng họ chống tham nhũng cũng rất mạnh tay. Đặc biệt, họ ít có tham nhũng vặt, ép người dân chi tiền ở trường học, bệnh viện, ở phường, trên đường giao thông…
Các doanh nghiệp của họ về cơ bản được hưởng sự đối xử bình đẳng, người dân được động viên khuyến khích làm giàu, ít bị “trấn lột”.
Thế nhưng chính Trung Quốc từng chịu nỗi nhục mất lãnh thổ. Thua chiến tranh nha phiến với Anh, họ muối mặt ký Hiệp ước Nanking năm 1842, Hiệp ước Beijing năm 1860, họ trao vĩnh viễn cho Anh đảo Hong Kong và bán đảo Kowloon (Cửu Long). Năm 1898, họ phải ký tiếp với Anh “Công ước mở rộng Hong Kong”, cho Anh thuê thêm New Territories (Đất Mới, rộng gấp nhiều lần đảo Hong Kong và khu Kowloon) trong 99 năm. Nhưng khi họ đã mạnh lên, ngày 1/7/1997, họ không chỉ thu lại đất cho thuê New Territories, mà thu hồi luôn đảo Hong Kong và bán đảo Kowloon. Nỗi nhục mất Hong Kong của người Trung Quốc kéo dài 155 năm.
Trung Quốc cũng đã chịu cảnh nghèo hèn, đói khổ trong cuộc Cách mạng Văn hóa, khi họ bắt đầu cải cách kinh tế – xã hội từ thời Đặng Tiểu Bình, điểm xuất phát của họ không khá hơn Việt Nam bao nhiêu.
Sau 40 năm, trong những thành tựu phát triển của Trung Quốc mà tôi viết ở trên, ta đã đạt được những thành tựu gì? Sự nghiệp công nghiệp hóa nước ta đang ở đâu khi nông nghiệp vẫn chiếm gần 70% dân cư Việt Nam và ngoài các công ty FDI gần như không có doanh nghiệp nào sản xuất được hàng hoá đủ tốt, đủ rẻ, đủ nhiều có khả năng cạnh tranh được với hàng hóa Trung Quốc trong và ngoài nước? Ở Trung Quốc, dân cư nông nghiệp hiện nay chỉ còn chiếm 36%.
Nền kinh tế Việt Nam khó mà được chấn hưng, đặt lên đường ray phát triển khi rất nhiều doanh nghiệp trong nền kinh tế này cảm thấy mình kém cỏi, yếu thế và… nản. Ai cũng có thể bắt nạt, làm khó họ, từ cơ quan to đến cơ quan nhỏ. VCCI không sai khi gọi các doanh nghiệp Việt Nam là “đội quân thuyền thúng”, làm sao ra được đại dương để “đánh bắt”?
Nền khoa học – kỹ thuật Việt Nam đang ở đâu? Nền giao thông Việt Nam đang ở đâu? Nền giáo dục, y tế Việt Nam đang ở đâu? Nền văn học nghệ thuật Việt Nam đang ở đâu?
Người Việt ta lấy đâu thời gian, đầu óc, năng lượng để kiến tạo phát triển khi mỗi ngày phải chịu bao nhiêu bức xúc trong cuộc sống đời thường, từ chuyện con cái học hành, người nhà đi bệnh viện, khi chen chúc đi lại trên đường bằng xe máy, khi đến các cơ quan công quyền giải quyết các công việc công, tư?
Bao giờ lấy lại được Hoàng Sa? Tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào mỗi một người Việt Nam. Khi nào Việt Nam ta thực sự giàu về kinh tế, mạnh về khoa học – kỹ thuật, giáo dục, văn hóa – nghệ thuật, chính trị, ngoại giao, quốc phòng; “nặng ký” trong các quan hệ song phương, đa phương; khi không nước nào dám bắt nạt nước ta, nước nào cũng muốn quan hệ thân thiện, thuận lợi, cùng có lợi với nước ta.
Còn khi mà tất cả các lĩnh vực của đất nước còn đang yếu kém, mọi điều đều khó nói, tương lai, vận mệnh đất nước khó lường.
Nếu cần, sẽ có “Điện Biên Phủ trên biển”
Ai đang hất đi bát nước đầy?
“Chỉ một người ngã xuống trên biển, tình hình sẽ khó kiểm soát”
Việt Nam chưa bao giờ từ bỏ chủ quyền ở Hoàng Sa
“Trung Quốc sẽ mất nhiều nếu tiếp tục hiếu chiến ở Biển Đông”
(Theo Vnexpress)