Vietnamville http://www.vietnamville.ca

Dân hèn nhát muôn đời đảng trị !
19.11.2018

NỖI LO CỦA ĐẢNG: TÍNH CHÍNH DANH

Trần Trung Đạo

Việt Nam – Trong một phần tư thế kỷ qua, Mỹ có bốn tổng thống, hai ông Cộng Hòa và hai ông Dân Chủ. Cả bốn ông đều gây nhiều tranh luận. Tuy nhiên, không một ai có thể nói bất cứ ông nào trong số bốn ông đó không phải là tổng thống Mỹ. Cả bốn ông đều lãnh đạo quốc gia trên cơ sở chính danh do hiến pháp 1789 cộng với 27 Tu Chính án quy định.



Chính danh là điều kiện tối cần thiết để một chính quyền xứng đáng lãnh đạo quốc gia. Đất nước như một con tàu, không phải bao giờ cũng gặp sóng êm biển lặng nhưng tính chính danh giúp cho con tàu vượt qua những giai đoạn sóng to gió lớn.  

Kết quả thăm dò của Pew Research Center, một trung tâm thống kê quốc tế và thường được các nhà nghiên cứu hay phân tích sử dụng, cho biết năm 2017 chỉ còn 13 quốc gia, trong đó có Việt Nam, đang sống trong chế độ độc tài chuyên chế, tức một chế độ tuyệt đối không có tính chính danh. (Democracy Has Grown Across The World Over The Past Four Decades, Pew Research Center, December 4, 2017)
Theo thống kê của Economist Intelligence Unit năm 2017, Việt Nam, Bắc Hàn, Trung Cộng là ba chế độ có chỉ số chính danh thể hiện qua bầu cử là 0.00, tức đảng CSVN hoàn toàn không có chính danh để lãnh đạo Việt Nam. Việt Nam đứng tận cùng bảng số, thấp hơn cả Lào 0.83 và Cuba 1.33. (The Democracy Index compiled by the UK-based company the Economist Intelligence Unit)
Bắc Hàn không quan tâm đến tính chính danh vì không có một lực lượng đối lập hay phản kháng nào đáng kể nhưng Trung Cộng và CSVN rất sợ tính chính danh.
Sau 43 năm cai trị Việt Nam bằng khủng bố và tẩy não, Cộng Sản Việt Nam ngày nay như một người mang gần hết các bịnh nan y. Không cần phải là một bác sĩ giỏi mới kê toa thuốc đúng, đơn giản vì bịnh gì cũng đúng và bịnh gì cũng làm đảng sợ.

Dưới đây là vài căn bịnh tiêu biểu và nổi bật.

Bịnh tham nhũng. Dưới chế độ CS tham nhũng có tính đảng. Sự tồn tại của tham nhũng gắn liền với sự tồn tại của đảng CS. Trước đây tại Liên Xô, Gorbachev biết điều đó và đã cố gắng để trong sạch hóa xã hội qua hai chính sách cải tổ kinh tế (perestroika) và cởi mở văn hóa chính trị (glasnost). Một câu hỏi đặt ra cho Gorbachev là làm thế nào để vừa thay đổi xã hội một cách căn bản nhưng cùng lúc có thể duy trì chế độ độc đảng?  Gorbachev không thể trả lời được và kết quả Liên Sô sụp đổ.
Bịnh nghiện rượu. Như người viết đã trình bày trong bài “Bệnh Nghiện Rượu Dưới Chế Độ Cộng Sản”, các nghiên cứu cho thấy cơ chế chính trị CS là  nguyên nhân tiềm ẩn sâu xa của bệnh nghiện rượu.  Giấu cơn giận trong men cay, ngăn nỗi buồn nơi đáy cốc là thái độ tìm quên tiêu cực nhưng rất phổ biến của người dân thường trước những bất công đang đè lên số phận của họ.

Bịnh ung thư. Mỗi năm Việt Nam có thêm 150 ngàn người mắc bịnh ung thư và dự phóng năm 2020 Việt Nam sẽ có 200,000 người mắc ung thư và trong số đó 94,000  phải chết. Theo tỉ lệ dân số, Việt Nam trở thành một trong những quốc gia hàng đầu thế giới về tỉ lệ mắc và chết vì ung thư.

Nhưng căn bịnh sẽ dẫn đến sự sụp đổ chế độ không sớm thì muộn đó không phải vì tham nhũng, ung thư hay rượu chè mà là thiếu tính chính danh. Tính chính danh như máu trong cơ thể con người. Thiếu dòng máu luân lưu trái tim sẽ ngừng đập và óc sẽ ngừng hoạt động.
Đặng Tiểu Bình khi còn sống cũng đã ý thức cây cột duy nhất có thể giữ chế độ CS khỏi sụp đổ là bảo vệ cho được tính chính danh lãnh đạo của đảng CS.
Để nuôi dưỡng tính chính danh của đảng CSTQ sau khi phong trào CS châu Âu tan rã và nhất là sau biến cố Thiên An Môn, giới cầm quyền Trung Cộng áp dụng hàng loạt chính sách, bao gồm (1) ngu dân bằng cách ngăn chận mọi nguồn thông tin từ thế giới bên ngoài, (2) đun sôi lò lửa ái quốc cực đoan Đại Hán, đồng thời, (3)  cố gắng cải thiện mức sống của người dân. Họ Đặng biết, một khi người dân đói khổ hay nhận thức nâng cao họ sẽ dễ dàng nhận ra những lãnh đạo đảng thực chất là những tên ăn cướp.

Việt Nam cũng thế. Thiếu tính chính danh lãnh đạo là mối lo lớn nhất của đảng. Trong chiến tranh, đảng CS lừa bịp người dân bằng chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”. Khi chủ nghĩa CS trên phạm vi thế giới chưa sụp đổ, đảng lừa bịp người dân bằng lý luận “ba dòng thác”, bằng khẩu hiệu “giai cấp tiên phong”. Tuy nhiên, khuôn mặt văn minh thế giới đã đổi thay và chủ nghĩa CS đã bị nhân loại ném vào sọt rác. Ngày nay chế độ CSVN chỉ còn dựa vào nhà tù, khủng bố và đám nịnh thần để điều hành bộ máy nhà nước. Những bản án nặng nề và bất nhân đảng CS dành cho hàng loạt các bạn trẻ đã lên tiếng phản đối Formosa và luật đặc khu bán nước vừa rồi là một bằng chứng quá rõ ràng.
Ai bầu ông Nguyễn Phú Trọng là chủ tịch nước? Ai bầu ông Nguyễn Xuân Phúc làm thủ tướng chính phủ? Ai bầu bà Nguyễn Thị Kim Ngân làm chủ tịch quốc hội.
Ngoài những kẻ tận cùng ngu dốt vì bị tẩy não hay bán rẻ lương tri để làm bồi bút cho đảng, không một người dân có kiến thức chính trị tối thiểu có thể đồng ý giới cầm quyền CS hiện nay có đủ chính danh để lãnh đạo Việt Nam.
Đảng CS là một đảng cướp, cướp máu xương của tuổi trẻ Việt Nam trong chiến tranh và cướp mồ hôi nước mắt của nhân dân Việt Nam trong hòa bình.
Tương tự các băng cướp ngân hàng chỉ nghĩ đến chia chác sau mỗi vụ trộm, giới chóp bu CS đang cai trị  Việt Nam không hề nghĩ tới tương lai dân tộc. Họ có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng nhưng chỉ để ăn. Đất nước đang đứng bên vực thẳm diệt vong không làm sáng mắt họ. Tiếng gầm thét của các chiến đấu cơ Trung Cộng trên các đảo nhân tạo ở  Biển Đông không làm thức tỉnh họ.
Điều kiện văn hóa phương đông, các ngộ nhận lịch sử, nhận thức chính trị của người dân còn thấp đã giúp cho CS Trung Hoa và CS Việt Nam các lý do kéo dài quyền cai trị. Thế nhưng, trong lịch sử nhân loại không có một đảng cướp nào cầm quyền được lâu dài. Một đám mây đen dù lớn, dù dày bao nhiêu cũng không thể che mãi mãi ánh sáng mặt trời sự thật.
Mối lo âu hàng đầu của đảng CS là tính chính danh. Do đó, tấn công đảng CSVN dựa vào các tệ nạn tham nhũng, suy đồi đạo đức, giáo dục lạc hậu v.v.. có thể nhất thời làm cho đảng khó khăn nhưng không sụp đổ. Đảng CSVN chỉ sụp đổ nếu bị tấn công thẳng vào tính chính danh.

Nước mất vì hèn!

Hồn Nước (Danlambao) - Người dân VN đang hoảng loạn trước nguy cơ mất nước, do Việt cộng (VC) bán nước cho Tàu cộng (TC). Một thực tế rõ ràng là nhất nhất mọi chính sách, đường lối của chính quyền VC đều do Tàu chỉ thị, quyết định. Tóm lại VC đã cõng rắn vào nhà, rước ma Tàu vào dày xéo mồ mả ông cha của ta, trong tình thế nhiều người Việt vẫn u mê, mông muội, lo tìm sự sống trong sự chết, điều không thể có nếu quân xâm lăng đã chiếm lĩnh xong đất nước. 

Cái đau đớn nhất cho dân tộc là đã để mất nước vì hèn và tham, hèn với giặc nhưng tham sống sợ chết, không dám chống xâm lăng vì ngại khổ, sợ dấn thân, nên đành ẩn mình chờ chết, với những lập luận: "mất nước thì mất chung, nếu chết thì mọi người cùng chết. Thôi hãy sống được ngày nào hay ngày ấy!”. 

Ngày hôm nay VN là một dân tộc đã bị phá sản, mất nguồn cội, sa đà vào sự ngu hèn thấp kém, tham sinh úy tử, không còn tìm thấy bản chất hào hùng, truyền thống bất khuất của tổ tiên xưa nữa! Xã hội hiện nay cho chúng ta thấy một thực cảnh đau lòng: 

- Dân chúng thì hèn kém và tham sống, dù sống đói khổ, nhục nhằn, chịu sự bất công, bị chà đạp nhân phẩm, không có quyền tự do dân chủ, không có quyền làm người, sống không bằng chết mà vẫn cố sống! Có muốn kéo họ ra khỏi kiếp lầm than để sống cho ra người cũng không hề dễ, vì họ đã thành nề nếp, do nền giáo dục ngu dân của CS tạo nên! So với thời xa xưa, người dân Việt đã quá sa sút và mất hết phẩm chất tốt, ngoài sự tham sống thì không còn một ý hướng gì cao hơn! Chúng ta không còn tìm đâu ra một cậu bé chăn trâu Đinh Bộ Lĩnh, phất cờ lau với tâm hồn cao cả và chí khí oai hùng của một vị tướng quân, quyết tâm giết giặc để bảo vệ giang sơn. Chúng ta cũng không thể tìm thấy một nông dân can trường mang chí lớn như Trần Bình Trọng, ngồi đan sọt bên vệ đường mà suy nghĩ việc nước, vua đi qua cũng không đứng dậy, đến nỗi lính hộ vệ dùng giáo dâm vào đùi mà cũng không hay, khiến vua phải ngạc nhiên lẫn nể phục, vời ông về kinh để giao cho việc giết giặc và lập công giúp nước. Nào đâu vị anh hùng nông dân áo vải chân trần, khi thấy giặc ngoại xâm dày xéo quê hương, đã tự đứng lên nhận nhiệm vụ với non sông, cứu nguy tổ quốc, dù chưa một lần được học qua trường đào tạo quân sự nào, mười năm nằm gai nếm mật chốn rừng sâu, chiêu tập binh mã, đánh tan quân nhà Minh để giữ yên bờ cõi? Chúng ta cũng không còn thấy hình ảnh của người phụ nữ VN mang chí khí nam nhi: "Ai vô Bình Định mà coi - Đàn bà cũng biết cưỡi voi cầm cờ”! Tiếng gọi non sông đã vang vọng khắc thành thị đến thôn làng, tới mọi thành phần dân chúng bất luận sang hèn, trí thức hay bình dân. Tiếng gọi của Mẹ VN vang đến đâu, là đàn con đáp lời đến đó! Chí khí cao của người xưa có từ trong máu thịt, trong bản chất chứ không cần học hành đào tạo. 

Than ôi! Thời vàng son oanh liệt đó nay còn đâu! Ngày nay nhiều người VN còn không biết Ngô Quyền, Hưng Đạo Vương là ai, thậm chí không biết Hai Bà Trưng đánh giặc gì! 

- Nam nhi hầu như đã đánh mất hết chí khí kiêu hùng của thời xa xưa, đánh đông dẹp bắc, cứu nhân độ thế, sẵn sàng ra tay cứu khốn phò nguy, dẹp tan những chuyện bất bình và ổn định trật tự xã hội! Đa số đàn ông thanh niên thời nay là những kẻ không có lý tưởng sống nên chỉ biết vùi đầu vào ăn nhậu, trà đình tửu điếm để khỏa lấp khoảng trống thời gian, và kéo lê một kiếp sống tầm thường vô ích. “Đấng mày râu" bây giờ thành những kẻ đầu xù áo xếch, hay bề ngoài bảnh bao nhưng cái đầu rỗng tuếch, không những chẳng xây dựng xã hội mà còn làm nhơ bẩn nhếch nhác xã hội với những tệ nạn nghiện ngập, trác táng, trộm cướp, gây rối, phá hoại gia đình, dửng dưng với thế sự. Một số kẻ thì dùng chút kiến thức để mưu sinh, vinh thân phì gia nhưng ươn hèn ỉ lại, thà chờ để quân Tàu bắt đi mổ nội tạng hơn là sống đời oanh liệt ích nước lợi nhà! 

- Trong xã hội rách mướp và đầy bất công gian xảo này, còn có nhiều kẻ chẳng cần tài năng, nhưng tiền như núi mà vẫn say mê kiếm tiền, không biết để làm gì! Dù biết nước sắp mất mà họ vẫn chúi mũi vào việc làm giàu, họ như mang căn bệnh nghiện tiền, nghiện danh, lầm tưởng rằng đồng tiền làm nên giá trị con người, mà tuyệt nhiên cái tâm họ không có. Trước cảnh đồng bào lầm than đói khổ, bị tai ương lụt lội, trẻ em, người già cô đơn không nhà, chớ có hề họ bỏ ra được một chút cuả thừa để cứu giúp, cứ như họ đang sống ngoài lề xã hội, không có ai trong mắt họ ngoài đồng tiền! 

- Giới trí thức thì ngủ mê, có kiến thức nhưng thui chột tâm hồn! Đất nước có dư kỹ sư, bác sĩ, dược sĩ, thạc sĩ, tiến sĩ ngành nọ ngành kia, nhưng mảnh bằng của họ chỉ để đổi lấy cơm áo gạo tiền, chút danh trí thức mơ hồ mà thiếu phẩm chất, không hề giúp dân giúp nước. Trí thức là người lãnh đạo xã hội, đi đầu trong việc bảo vệ đất nước, đồng bào, nhất là trong cơn nguy biến, nhưng họ không hề có cái phẩm chất cao quý đó! Họ tự giới hạn trách nhiệm của mình trong công việc, nghề nghiệp đang đảm trách. Họ là những bác sĩ ngoan ngoãn dễ bảo, những kỹ sư tận tụy vâng lời cấp trên; những luật sư đi đúng đường lối nhà nước; các văn nghệ sĩ tuân thủ các chỉ thị của nhà nước để sáng tác với sự "tự kiểm duyệt" cao độ, không để đụng chạm đến chính quyền, đem hết tài mọn để ru ngủ toàn dân trong u mê, không yêu tổ quốc dân tộc để khỏi chống kẻ tham nhũng, cướp đất, bán nước. Ai lo việc nấy một cách ngoan ngoãn, và cho mình là đã hoàn thành vai trò của "kẻ sĩ"! Họ nhận của xã hội, của các thế hệ đi trước rất nhiều, nhưng không đóng góp lại gì cho thế hệ mai sau, đến nỗi nước mất cũng không màng, xã hội lan tràn bạo lực, bất an, hỗn độn, cũng mặc kệ, thậm chí thấy sự bất công, phi lý cũng ngậm miệng, đôi khi còn chịu nhục để giữ chỗ, giữ chân đứng! Giặc không ai đánh, nhưng chỉ đánh nhau để tranh quyền tranh lợi! Những lần họp mặt hay làm công tác xã hội với giới "Sĩ"gồm cả bác sĩ, kỹ sư, luật sư, giáo sư, khi hỏi họ có biết tình hình đất nước lâm nguy, giặc Tàu tràn lan, nước nhà gần mất..., họ đều nói là “biết thì biết, nhưng làm gì được!” Hỡi ôi! Các “kẻ sĩ” mà còn không biết làm gì, thì dân chúng biết làm sao đây? Những cuộc xuống đường biểu tình chống giàn khoan HD981, Formosa xả thải, và gần đây chống "luật đặc khu”, "luật an ninh mạng”, chống xâm lăng TC, cũng chỉ do người dân tự phát, các trí thức, lãnh đạo tinh thần không hề thấy tăm hơi! 

Kẻ sĩ cũng như nông, công, thương, binh, chỉ biết kiếm tiền và chấp nhận sống hèn, như "những con chim ẩn mình chờ chết"! Sự sống của họ như chỉ có hít thở, ăn uống, ngủ nghỉ, ngoài ra không còn gì cao hơn! Chính những giới này đã làm mất cái giá trị cao quý của cuộc sống con người, khiến cho con người sống không khác cuộc sống của loài vật là mấy! Trong giới “sĩ” cũng không thiếu những kẻ gian manh, luồn lọt, vô tâm, vô tư cách, làm giàu trên xương máu, trên sự chết, sự đau khổ của đồng loại, đồng bào! 

Ước chi giới trí thức VN, hãy như nhà báo trẻ Đỗ Cao Cường dám mạnh dạn tuyên bố với bọn tà quyền rằng: "Các người cứ giết chết tôi, chứ đừng bắt tôi câm miệng trước sự đe dọa cuộc sống của người dân tôi!". Nếu giới trí thức, các nhà báo cùng có lòng yêu nước và can đảm như nhà báo Bùi Tín, nhạc sĩ Tô Hải, phóng viên Đỗ Cao Cường, dám làm chứng cho sự thật dù bị mất quyền vị, lợi lộc, thà chết nhưng không câm nín trước hiểm họa diệt chủng, không chịu làm tay sai, bồi bút cho tà quyền gian ác mà hại dân hại nước, thì nước nhà sẽ sạch bóng CS ngay. 

- Những trí thức CS, thường được đào tạo bởi đồng tiền công quỹ, để phục vụ cho chế độ, họ nhờ chế độ mà sống, với những tấm bằng mua bởi tiền, hay học giả lấy bằng thật. Những thành phần này đang bám vào chế độ như cái phao cứu sinh không thể buông bỏ, mà ngoảnh mặt với dân nước! 

- Cũng còn một loại trí thức lầm đường lạc lối, nhưng bị bệnh “liệt liêm sỉ” và “bại lương tâm”, bị "hội chứng sợ mất danh giá hão", mất chút quyền lợi thấp hèn, ngại sống bằng sức lao động chân chính nên không dám nhận mình sai, không dám từ bỏ con đường lầm. Đó là đám trí thức miền Nam, ăn cơm quốc gia, thờ ma CS, đã cõng rắn, rước voi CS vào phá sập chế độ tự do dân chủ của miền Nam, như Huỳnh Tấn Mẫm, Tương Lai, Nguyễn Đình Đầu, Lê Hiếu Đằng, Hạ Đình Nguyên, Nguyễn Công Giàu v.v... Đó là những tội đồ của dân tộc, sẽ được ghi vào trang sử đen của nước Việt cho đến muôn đời sau! Lầm lỡ thì có thể cảm thông, nhưng tội đáng trảm của những tên trí thức bất lương là tội hèn. Sau khi đã sống, đã thấm cái bất nhân, gian xảo, phá hoại, bán nước của CS mà bọn họ không dám quay đầu trở về với dân nước, lại cúi đầu chịu ô nhục để kiếm chút lợi lộc bẩn thỉu tầm thường của CS ban cho, với cái danh hão là "trí thức" nhưng mang mặt mo! Họ không dám nhận mình sai, vì sợ dân chúng coi thường, con cháu mất mặt vì có cha ông là kẻ lầm đường, đã rước giặc vào nhà! Cái HÈN của đám này lộ rõ rành vì thời VNCH họ ăn no ấm cật, lợi dụng tự do mà viết báo, sách động sinh viên xuống đường chống chính quyền để được mang danh là “trí thức yêu nước", "có trách nhiệm với non sông"! Nếu yêu nước thật, sao bây giờ non sông nguy biến, các người lại câm miệng, không dám kêu gọi toàn dân biểu tình chống Tàu cứu nước như ngày xưa đi lùa học sinh sinh viên biểu tình để đánh phá một chế độ tự do dân chủ? Khi trước lấy lý do nọ kia để phê phán và lật đổ chính quyền VNCH, sao bây giờ bọn cầm quyền CS bán nước rành rành, cướp của giết dân ngay trước mắt thì không kẻ nào trong các người dám chống, dám lật đổ, mà chỉ lâu lâu viết vài dòng vớ vẩn lòe bịp mị dân, rồi im khe mà xúm vào một đám với nhau cho có bè, cho bớt nhục vì nhìn quanh cũng nhiều kẻ như mình! Đến cái thẻ đảng như mảnh giấy bọc rác, các người cũng không dám xé bỏ, ít nhất như Lê Hiếu Đằng, vẫn ôm khư khư để khi chết mà đậy mặt! Trí thức mà sống giả dối thế sao? Trí thức mà hèn thế sao? Dân chưa tới lúc xét tội các người, còn mặc kệ cho các người sống lay lất mà tự suy tự nghĩ để tự nhục, nhưng không phải vì thế mà các người bình an vô sự đâu! Trời xanh có mắt, các người không đền tội hại dân hạị nước, đưa đẩy đất nước đến ngày tàn mạt hôm nay trong lúc các người ở thế gian, thì chắc chắn các người sẽ phải đền trả khi nhắm mắt xuôi tay, nếu các người không nói với dân một lời xin lỗi chân thành, và xuống đường cùng với dân để cứu nước cũng là cứu mình trong những ngày sắp tới. Ít nhất các người hãy noi gương những trí thức lầm đường biết phản tỉnh như nhà báo Bùi Tín, nhạc sĩ Tô Hải, biết từ bỏ vinh hoa chức lộc đang có để vạch mặt bọn phản quốc, cùng xuống đường chống nội thù và ngoại xâm. Tô Hải tự nhận mình là "thằng hèn" nhưng lại không hề hèn, rất đáng cho dân thông cảm tha thứ và mến yêu. Các người nếu còn chút lương tri và khôn ngoan thì hãy lấy đó làm gương không cần đâu xa xôi. 

- Thành phần dân chúng tiếp theo có trách nhiệm với tổ quốc cần nhắc đến, là lực lượng nhà giáo và học sinh, sinh viên. 

- Nhà giáo là những người trực tiếp đào tạo con người cho thế hệ mai sau. Trọng trách của nhà giáo ngày xưa với đất nước vô cùng thiêng liêng cao cả, đến nỗi giang sơn hưng thịnh hay suy vong, cũng trong tay nhà giáo: "Lương sư hưng quốc", nhà giáo đạo đức, lương thiện thì làm cho quốc gia hưng thịnh, và ngược lại! Nhà giáo ngày nay không hề được kính nể như thời xưa vì đã đánh mất hết phẩm cách của kẻ làm thày! Ngày xưa giáo giới được mọi người tôn kính và biết ơn, đến nỗi coi việc trọng thày như một quy luật đạo đức cần tuân giữ: “Tôn sư trọng đạo”, là vì họ đã đem hết tâm lực để đào tạo cho môn sinh nên người, nhất là đóng góp cho đất nước những hiền tài, những người yêu nước, giúp đời! Nhưng nhà giáo ngày nay lại rất "nổi danh" trong những cách sống đớn hèn thiếu nhân cách, trong những vụ bê bối hối lộ cả tiền lẫn tình, trong việc đi bưng khay rót nước, ngả nghiêng trước lũ quan quyền vô học thiếu nhân cách, hay nổi tiếng về vụ đánh chửi học trò một cách thô lỗ tục tằn như những kẻ đầu đường xó chợ, và tàn tệ đốn mạt hơn là hành hạ trẻ thơ, trấn nước, đánh nhừ đòn con trẻ, khác nào như những cai ngục bất nhân hay loài ác quỷ! Ngoài một số tinh hoa rất hiếm hoi, như cô giáo Lam hay một vài nhà giáo chân chính khác, còn lại chỉ là một lũ giáo gian, giáo ma, điển hình là tên bộ trưởng giáo dục Nguyễn Xuân Nhạ ngọng nghịu ngu dốt, tên hiệu trưởng Sầm Đức Xương biến trường học thành ổ điếm! Giáo giới ngày nay bị coi là một đám trây lười ngại lao động tay chân nên chọn nghề dùng miệng lưỡi kiếm cơm một cách đê hèn, tạo nên những thế hệ tương lai ngu dốt về kiến thức, khiếm khuyết về nhân bản, gian tham về tiền bạc, ích kỷ tiểu nhân ngay từ khi còn nhỏ, lớn lên thì như những tre mục gỗ mọt, làm sao đảm trách việc gánh vác giang san mai sau?! Ai đã mê quà, mê bao thư và cho điểm cao thấp tùy theo tiền? Ai đã coi tiền bạc hơn lương tâm và liêm sỉ? Chính các người đã tạo nên cảnh đảo ngược luân thường đạo lý: thày trò đánh nhau như chó với mèo, trò khinh thày như một đám gian tà bất chính, thày coi trò như một lũ côn đồ mất dạy! Chính nhà giáo đã tiếp tay tà quyền phá hoại thế hệ tương lai và cả hiện tại, phá hoại đất nước! 

- Lực lượng học sinh viên, học sinh là rường cột tương lai của đất nước, cũng không thể đứng ngoài thời cuộc, vì đất nước như thế nào thì tương lai của các em sẽ như thế ấy. Nếu nước mất thì cái học cả các em để làm gì, các em có còn tương lai tươi sáng khi thành tài hay không? Ngày nay các em đã bị hấp thụ một nền giáo dục què quặt lệch lạc và khiếm khuyết, nên các em không còn nghĩ gì đến đất nước, dân tộc, mà chỉ đứng ngoài thời cuộc, ráng lo học cho có cái bằng mà kiếm ăn là đủ, mà coi đó là "trả ơn cha mẹ"! Cái bằng các em có trong chế độ CS, chẳng ai trọng, cũng không bảo đảm có công việc và tương lai! Thật tội nghiệp cho các em quá các em ơi, không thành nhân thì mong gì thành công được, ngoại trừ kiếp làm nô lệ và sống hèn! Các em nên nhớ rằng tại các nước bị độc tài cai trị, sự xuống đường biểu tình của sinh viên học sinh đã góp phần quan trọng trong việc bảo vệ tổ quốc, thay đổi xã hội, vì các em tranh đấu cho chính mình chứ không cho đảng phái nào. Một bài học nhãn tiền các bạn trẻ VN cần nhìn rõ: hiện tại, ngay lúc này, hàng triệu sinh viên TC đang rầm rộ xuống đường biểu tình chống Tập Cận Bình, và yêu cầu tổng thống Trump của Hoa Kỳ giúp người dân Tàu giải thể chế độ CS, để nước Tàu có một chế độ tự do dân chủ như Hoa Kỳ. Hỡi các bạn trẻ, sinh viên học sinh VN! Các bạn có muốn một tương lai tốt đẹp trong một đất nước tự do? Vậy các bạn còn ngại gì mà không xuống đường cùng toàn dân vào dịp này để lật đổ chế độ CS, để các bạn không bị tiêu diệt bởi VC, TC, và có một tương lai tươi sáng mà các bạn hằng mong ước? Hỡi người trẻ VN! Non sông đang chờ đợi các em đó. 

Mong rằng những nhà giáo có tinh thần trách nhiệm và có tâm với tổ quốc, sẽ tổ chức cho SV, HS cùng xuống đường góp tay lật đổ tà quyền hầu giữ gìn đất nước. 

- Thành phần quan trọng cần nhắc đến để cứu nguy tổ quốc, đó là giới lãnh đạo tinh thần các tôn giáo. Nhưng khốn thay, vận nước như thế nào mà giờ đây những thành phần này cũng đã mất chất và ươn hèn ham sống, bị tục hóa không kém đám thường dân! Phật giáo thì hầu hết bị “quốc doanh”, bị CS thao túng, sư thày nếu không là công an đội lốt, cán bộ kinh tài, thì cũng đa phần là những kẻ tu vì tiền, vì lợi, tu vì làm biếng, muốn lợi dụng lòng đạo của tín đồ để được ngồi mát ăn bát vàng! Những nhà tu chân chính chẳng còn được mấy người, và đều bị bọn CS cô lập, bẻ gãy tay chân. Công Giáo đang là niềm tin tưởng, chỗ hy vọng của toàn dân trong việc cứu nguy dân tộc, bảo vệ tổ quốc vì là lực lượng có tinh thần cao, có tôn chỉ đạo đức, có tổ chức quy củ, đoàn kết chặt chẽ. Giới lãnh đạo được Chúa kêu gọi tích cực dấn thân cứu đời, bỏ mình theo gương Chúa để xây dựng một xã hội công bình, nhân áí. Các Giám Mục, Linh Mục của miền Trung thuộc giáo phận Vinh, các LM Dòng Chúa Cứu Thế, và một vài chủ chăn dấn thân, đang là những điểm sáng mà toàn dân hướng về, các vị không ngại hy sinh, có trách nhiệm với tổ quốc, đồng bào. Nhưng tiếc thay đa phần còn lại cũng trì trệ, nhát nhúa, và mang căn bệnh của thế nhân, muốn hưởng nhưng không muốn hy sinh. Không những thế, một thiểu số khác còn vì địa vị hay sân si, đã làm tay sai cho CS để gạt bỏ những chủ chăn chân chính, cắt chia các ngài ra khỏi trách nhiệm lãnh đạo đàn chiên để bảo vệ Giáo Hội! 

Còn các tôn giáo khác thì số lượng quá ít, khó làm nên những việc đại sự, tuy nhiên, công cuộc cứu quốc lần này, không thể thiếu vắng các vị. 

Ước mong gì tinh thần tốt lành của các giáo hội được phục hồi như xưa: các vị lãnh đạo biết quên mình vì lý tưởng phục vụ và CƯÚ THẾ. Nếu mọi chủ chăn, mọi giáo sĩ đều biết hy sinh dấn thân, đồng hành cùng với người dân trong việc trừ dẹp loài vô thần hung bạo và bảo vệ đất nước, thì mọi chuyện sẽ xong ngay, nước sẽ yên bình, dân sẽ hạnh phúc, và Tôn Giáo được tự do. 

- Trong lúc quốc biến nguy nan này, cần mọi bàn tay góp sức, toàn dân cũng kêu gọi cả những anh chị em vốn bị xã hội kết án là “xã hội đen”, cũng hãy quay đầu về đường ngay nẻo chính, hợp sức với đồng bào mà giữ nước, trừ gian giệt bạo, hầu các bạn lấy công chuộc lỗi, và quyết chí xây dựng một cuộc đời mới trong trật tự và tình người. Các bạn vốn có tính bất cần, không e sợ, và có thể dùng sức, dùng mưu để làm những điều trái lương tâm, hại dân lành, tại sao các bạn không nhân cơ hội này, dùng những sở trường bạn đang có, để chống bọn độc tài gian ác, bọn công an côn đồ chuyên trấn áp đánh đập và giết hại người yêu nước, người biểu tình giữ quê hương chung cho chúng ta? Một điều mà các bạn cần biết, nhà cầm quyền CS Bắc Kinh mới thả và lùa hàng vài trăm ngàn tội phạm hình sự bị án chung thân và tử hình vào đất nước ta, để dùng tay bọn bất nhân này mà phá nát đất nước, gây rối xã hội ta, giết dân lành của ta, mà khỏi dùng súng đạn, và không cần nuôi cơm, không phải trả lương cho đội quân đầu gấu này. Sắp tới Tập Cận Bình sẽ còn xua nhiều tội phạm khác nữa vào VN. Bọn tôị phạm TC nay được biến thành đội quân "cứu nước Tàu" bằng cách chiếm nước ta, giệt dân ta cho dân Tàu di dân vào ở. Các bạn là người VN, là con cháu Lạc Hồng, có một lịch sử oai hùng, tiền nhân anh dũng từng chống quân Tàu để giữ nước cho chúng ta, các bạn cũng cần đất để sống, cần một nơi để làm lại cộc đời, cớ sao các bạn không một lần làm nhiệm vụ con dân nước Việt, để đánh tan bọn cường bạo độc tài, nhất là bọn cướp nước TC để giữ non sông, bảo vệ đồng bào ruột thịt? Các bạn nhất quyết không thể thua bọn xã hội đen Tàu, bây giờ trở thành kẻ có công với nước Tàu trong việc cướp phá nước ta! Chúng nó sai, vì chúng cần sống và tiếp tục gây tội ác nơi xứ khác, thay vì ngồi tù chờ chết tại Tàu. Còn các bạn thì khác, các bạn là những người hồi tâm phản tỉnh, bảo vệ dân nước của mình. Các bạn không làm điều cần làm như vừa nói, thì các bạn sẽ tiếp tục là những kẻ đứng ngoài vòng xã hội, và chắc chắn các bạn sẽ là nguồn cung cấp nội tạng đầu tiên cho Tàu khi chúng chiếm đất nước, vì chúng không muốn các bạn sống để trở thành gánh nặng cho chúng, trong khi chúng cần chỗ ở cho hàng tỷ người dân của chúng. Hỡi các bạn, kẻ thù trước mắt các bạn đó, các bạn hãy trừ gian giệt bạo như những anh hùng hảo hớn, làm việc nghĩa cho dân nước. Chắc chắn các bạn sẽ làm nên chuyện lớn, để cứu các bạn và cả đồng bào. Mong lắm thay. 

- Cuối cùng là bọn lãnh đạo CS và bọn tay sai, đầy ngu muội, u mê nhưng cũng đầy lòng tham, tham quyền, tham ghế, tham danh, tham lợi nên bán cả nước, buôn cả dân. Từ tên đầu sỏ Nguyễn Phú Trọng cho đến cả bộ máy cầm đầu, và cả bọn ăn theo, chúng đều rất hèn nhát, tham sống sợ chết. Thực tâm chúng chẳng ưa bọn giặc gian ác TC, nhưng vì đã lỡ phạm tội với dân nước, nay đành dựa vào Tàu để sống mà hưởng thụ những gì chúng cướp được của dân nước. Bọn này hẳn đã có số phận của chúng, xứng đáng với những gì chúng đã làm. Hiện tại nhiều chóp bu lãnh đạo đến các tướng tá CS đã trốn khỏi nước, các tên khác thì cũng đã sẵn hành trang để tẩu thoát bất cứ lúc nào có thể. Hỡi những tên CS ngu nhất, hèn nhất, nhưng ác nhất và tham nhất! Tội các ngươi không bút nào ghi hết, không biển nào chứa đủ! Chỉ vì các ngươi mà một dân tộc sắp tàn, một đất nước sắp mất! Các ngươi hãy chuẩn bị lãnh nhận những hậu quả thảm thương nhất mà Trời đã dành sẵn cho các ngươi, cả trên thân xác và tâm hồn các người, chứ đừng mơ tưởng sẽ được sung sướng hạnh phúc với tội ác gây đau thương cho đồng bào! Thượng Đế chí công, hãy ngẫm xem, các người đang phải ngày đêm lo lắng bảo toàn sinh mạng của các người và gia đình các người trước thù địch bao vây tứ bề, đó mới chỉ là mở màn thôi! Chỉ còn một đường sống, là quay về với lẽ phải và dân tộc, chọn hay không tùy các người! 

Còn những kẻ bưng bô theo đóm ăn tàn bọn CS thì hãy khôn ngoan tìm nơi có đức mà gửi thân, chứ đừng ngu dại núp dưới bóng cây cổ thụ nhưng đã mục ruỗng này, sẽ bị chết chung khi cây bị gió rung bão dập. 

Cuộc cách mạng sợ hãi cần phải được thực hiện
Tác giảNguyên ThạchNguồnDanlambaoNgày đăng: 2018-09-10
Tiếp nối bài viết có giá trị của tác giả Vũ Đông Hà trên Dân Làm Báo với tựa đề "Cuộc cách mạng của Sợ Hãi", hôm nay Nguyên Thạch cũng mong được có đôi lời.
Nhiều người quan tâm đến chính trị, đến chủ nghĩa cộng sản đã muốn tìm hiểu nguồn gốc, triết tính, cơ cấu xã hội và tác động thực tiễn của nó lên loài người như thế nào sau một thời gian chủ nghĩa vô thần này được áp dụng tại cái nôi của nó là Liên bang Sô Viết và các quốc gia Đông Âu.
Ảnh hưởng của Chủ nghĩa cộng sản đã từng tác động mạnh đến nỗi ai đó đã định giá đại thể rằng: "Vụ việc quan trọng nhất của thế kỷ XX là sự ra đời của chủ nghĩa cộng sản vào đầu thế kỷ và cái chết của nó vào cuối thế kỷ".
Bên cạnh mức đánh giá mang tính toàn cầu này, những nhân vật nổi tiếng cùng khắp thế giới cũng đã có nhiều lời tuyên bố cùng những kết luận thật giá trị. Hãy đơn cử vài thí dụ về về những tuyên bố và kết luận này như sau:
Chúng ta hãy một lần tìm hiểu tại sao chủ nghĩa cộng sản lại ghê gớm đến thế?
A- Tổ chức chính trị và an ninh xã hội của Lê Nin: Để có được nhà nước chuyên chính vô sản, tất yếu phải dùng đến bạo lực cách mạng. V.I.Lê-nin chỉ rõ: “Không có cách mạng bạo lực thì không thể thay nhà nước tư sản bằng nhà nước vô sản được. Bạo lực cách mạng là phương thức duy nhất để một giai cấp mới, tiến bộ giành lấy quyền lực chính trị (1).
C. Mác và F. Anghen từng nêu một luận điểm nổi tiếng: “Bạo lực là bà đỡ cho mọi xã hội cũ đang thai nghén một xã hội mới”. Đối với cuộc cách mạng vô sản, V.I. Lênin cũng khẳng định rằng “không có cách mạng bạo lực thì không thể thay thế nhà nước tư sản bằng nhà nước vô sản được” (2).
B- Mạng lưới an ninh của cơ chế cộng sản: Lê Nin được xem là một người nổi tiếng nhất về việc sáng lập những hệ thống an ninh xã hội, thiết lập cơ chế công an, mật vụ, mạng lưới an ninh nhân dân mà các nước cộng sản như Liên Sô, Tàu Cộng, Bắc Hàn và Việt Nam Cộng Sản triệt để áp dụng như là những khuôn mẩu tốt nhất để phục vụ cho guồng máy cai trị được hoàn hảo đến độ dưới các cơ chế này, một con ruồi cũng khó có thể lọt lưới.
Đối với những thành phần thuộc chế độ, hệ thống này có thể ví như những cái vòng kim cô vô hình nhưng vô cùng mãnh liệt khiến ai có ý định phản lại hoặc vượt thoát đều phải bị tiêu diệt. Cho nên những ai ước mơ rằng đảng viên, quân đội CS sẽ làm nên cuộc đảo chánh là những hy vọng hão huyền gần như không tưởng vì vòng sắt sẽ bóp nát sọ những lãnh đạo nào cầm đầu cuộc đảo chánh.
Chỉ có dân chúng là lực lượng duy nhất tuy bị tập đoàn có vòng sắt cai trị nhưng không bị vòng kim cô dính chặt vào đầu cho nên khối dân mới có thể vùng lên bằng mọi hình thức ôn hòa bất bạo động hay bạo động để tiến hành cuộc cách mạng nhằm giải thể guồng máy cai trị.
Mạng lưới an ninh của chế độ độc tài theo khuôn mẫu Lê Nin như những còng sắt vô hình nhưng chứa đầy ma lực đã gắn chặt trên đầu của những người có quyền lực. Quyền lực càng cao thì vòng xiết càng mạnh, cho dù đó là Nguyễn Tấn Dũng, nhân vật mà nay đã trở thành "người tử tế". Cho dù đó là Võ Nguyên Giáp, "người hùng Điện Biên" thời trước và "đại tướng kế hoạch sinh đẻ" về sau.
Vòng kim cô cũng gắn chặt trên đầu những cán bộ cộng sản cấp thấp hơn mặc dù chiếc nón cối đã rụng khỏi đầu, đôi dép râu đã rời khỏi chân để ngoại hình trông giống như bao người bình thường khác nhưng tận thâm sâu vẫn còn tôn thờ Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông, Kim Jong-Il và tôn vinh hình ảnh triệt hại Dân Chủ Nhân Quyền Thiên An Môn, cũng như sẵn sàng hoan nghinh cơ chế độc tài, tán thành luật An ninh mạng để khống chế mọi thứ tự do vì lý do "Dân chủ là loạn".
C- Số người bị giết dưới các chế độ cộng sản: Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản đã ghi lại con số hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa này như một dấu ấn của lịch sử nhân loại để cho hậu thế nhìn lại sự kinh khủng của nó.
Tổng thống Bush đã nói về những nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản như sau:
"Họ gồm có các nạn nhân Ukraina bị chết đói trong Nạn đói Vĩ đại dưới thời Stalin; hoặc những người Nga bị giết trong các cuộc thanh trừng của Stalin; những người Litva, Latvia và Estonia bị quăng lên xe chở trâu bò và bị đầy khổ sai trong các trại tử thần vùng giá rét của chủ nghĩa Cộng sản Xô Viết. Họ bao gồm những người Trung Hoa bị giết chết trong Đại nhảy vọt và Cách mạng Văn hóa; những người Campuchia bị tàn sát trong những cánh đồng chết của Pol Pot; những người Đông Đức bị bắn chết trong lúc cố trèo qua Bức tường Berlin để tìm tự do; những người Ba Lan bị tàn sát tại rừng Katyn; và những người Ethiopia bị tàn sát trong cuộc "Khủng bố Đỏ"; những người da đỏ Miskito bị giết chết bởi chế độ độc tài Sandinista ở Nicaragua; và những người Cuba, Việt Nam bị chết chìm trong lúc vượt thoát bạo quyền" (3).
D- Số người bị giết qua các cuộc cách mạng của Mao Trạch Đông: Riêng tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, dưới sự cai trị sắt máu của Mao Trạch Đông và đảng CS Tàu, theo thống kê, có khoảng 80 triệu người Tàu đã bị chết bất thường (bức hại, đói khổ, hành quyết...) Con số này nhiều hơn số người chết trong hai cuộc chiến tranh thế giới (4).
E- Độc tài gia đình trị và những cuộc lên đồng tập thể của Bắc Hàn (North Korea)
F- Cải cách ruộng đất ở miền Bắc và các chiến dịch tấn công miền Nam của Hồ Chí Minh cùng ĐCSVN:
- 170.008 người bị giết cùng vô số người dở sống dở chết bởi liên hệ.
- Theo thống kê quốc tế, vào năm 1961, cả hai miền Nam Bắc Việt Nam có 31 triệu người, trong đó miền Bắc là 17 triệu, miền Nam 14 triệu người. Năm 1975 cả nước có 47,6 triệu người, trong đó miền Nam khoảng 20-21 triệu. Trang Bách khoa Toàn thư Anh Quốc Britannica viết rằng trong cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam của cộng sản Bắc Việt, "có 2 triệu thường dân và chừng 1,1 triệu quân nhân Bắc Việt và lực lượng cộng sản miền Nam bị chết"." Nguồn của Mỹ ước tính số tử vong của VNCH chừng 200 đến 250 nghìn quân, và quân đội Hoa Kỳ tham chiến để hỗ trợ cho VNCH là 57939 người." (5)
Nhưng con số người chết thực tế của cả 2 miền được ước lượng là trên 4,5 triệu người.
Trên là những diễn tiến của chủ nghĩa cộng sản trên bình diện toàn thế giới. Một cách thiết thực, chúng ta hãy xem xét cụ thể tình hình của Việt Nam bởi chúng ta là người Việt Nam.
Thiết nghĩ, vào thời đại tin học toàn cầu, những tiện ích của nó đã tạo nên sự thuận tiện cho bất cứ ai và bất cứ lúc nào muốn tìm hiểu, tra cứu thì chỉ cần những động tác đơn giản là nhấp con chuột và mọi nhu cầu sẽ được giải đáp một cách nhanh chóng, cho nên người viết không muốn tràng giang đại hải trong phạm vi một bài viết ngắn.
Ngày xưa, trước khi nhân loại phát minh được những tiện ích này thì đại đa số người dân miền Bắc đã bị mê hoặc dưới bức màn đầy mây đen trùm phủ cho nên sự sợ hãi dưới sự khủng bố của tập đoàn khủng bố ĐCSVN đã tự tung tự tác hoành hành một cách vô cùng ác liệt. Một xã hội mà ngay cả con gà, con heo cũng không được cất tiếng đau đớn, phải bị vặn cổ trong đêm, phải bị bịt miệng thật chặt giữa canh khuya để tuyệt đối không được ré lên tiếng thét khi bị thọc huyết. Một xã hội bần cùng đến tận đáy mà ngay chất thải từ khối thân thể gầy còm suy dinh dưỡng cũng phải mắc nợ. Một thứ xã hội tận cùng đến như vậy mà con người ta vẫn câm nín, không dám oán hận, than vãn... thì cũng đã đủ chứng tỏ mức độ sợ hãi nó bao trùm dày đặc đến cỡ nào.
30-4-1975, dưới cái gọi là "Thống nhất đất nước", sự sợ hãi lại có thêm đất, thêm môi trường để sinh sôi nảy nở. Dân miền Nam đã bị trộn cùng dân miền Bắc để nếm mùi cay đắng cùng cực này khiến toàn dân cả nước như trở thành một bầy cừu trước bầy đàn sư tử cùng hổ đói luôn nhe nanh giương vuốt sẵn sàng xé nát bất cứ người dân nào dám đứng dậy phản kháng.
Tập tục lâu dần thành quen, bản chất con người dần dà bị xóa nhòa trong sự cố ý của đảng cùng sự vô tình của dân. Người đã bị biến thành con mà cứ tưởng đó là một thứ ân sủng do lãnh chúa quyền lực ban phát dù chỉ là những thứ ban phát vật chất cho loài cầm thú để khi béo, đảng vỗ thịt, phục vụ cho nhu cầu của đảng ăn trên ngồi trốc cũng như đáp ứng về nhu cầu nội tạng cho thị trường của ngoại bang Tàu cộng. Ngoài ra, những giá trị tinh thần khác như tình yêu Tổ quốc, Độc lập, Chủ quyền, Dân chủ, Nhân quyền... đều được xem là những thứ xa xỉ mà thứ dân nô bộc không được phép có.
Trong chuỗi dài thời gian với hoàn cảnh tội tình đáng thương như vậy hiện lên lối suy nghĩ ỷ lại người khác sẽ làm thay ta và lạm dụng nó như những liều thuốc an thần nhằm vỗ về cho tâm trạng hèn yếu nhát sợ. Thái độ tiêu cực này đã khiến cho số đông luôn yếm thế để rồi dần dà trở thành những con nghiện theo dòng thời gian. Họ là những lực lượng cản mũi cho những ai dám đổi mới tư duy, dám biến đổi lối suy nghĩ vốn ù lì thành những hành động tích cực. Hậu quả là tất cả cùng gánh chung một thảm họa hôm nay là nô lệ Bắc phương Tàu cộng.
Vâng, trong điều kiện đáng thương và khó khăn như thế, việc nâng cao trình độ dân trí là một việc làm lâu dài, cần đến sự kiên gan bền chí. Dân trí sẽ giúp cho người dân nhận thức được sợ hãi là những thái độ kềm hãm chí khí của con người, sợ hãi sẽ đẩy con người vào vũng lầy ngập ngụa bẩn thỉu hôi tanh, sợ hãi sẽ khiến người ta quên rằng sống là phải đấu tranh, để tiến đến Chân-Thiện-Mỹ và cuối cùng là sợ hãi sẽ biến người ta trở thành nô lệ, thứ hạng mà bất cứ ai, bất cứ dân tộc nào cũng đều không muốn.
Vào thời điểm hôm nay, vứt bỏ sợ hãi là điều vô cùng cần thiết vì đất nước đang đứng bên bờ vực thẳm vong nô. Nói một cách huỵch toẹt ra rằng chỉ còn hơn 1 năm nữa là "Mật Nghị Thành Đô 1990" do đảng phản quốc đã ký bán nước mà thời gian gần đây đã được ĐCSVN từng bước thực hiện như: Bán đất liền, dâng Vịnh Biển Đảo, giao các trọng điểm chiến lược cho giặc làm thành những căn cứ bất khả xâm phạm.
Tất cả chúng ta ai cũng biết, cách mạng là hy sinh. Những cuộc đấu tranh xuống đường rầm rộ, có thể sẽ có một số người bị bắt, bị tù đày hoặc phải chết nhưng người dân không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác, còn hơn là chết cả một dân tộc.
*
Tài liệu tham khảo:
09.09.2018
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com

Tập Cận Bình đang thất bại ở nước nào?

Ngô Nhân Dụng

Ông Baron Waqa, tổng thống nước Nauru, một quốc gia chỉ rộng 21 cây số vuông, có hơn 11,000 dân, chưa bằng một thôn ở Trung Quốc, nhưng ông biết bảo vệ thể diện quốc gia khi nói với dân: “Bọn chúng không phải là bạn của mình. Họ chỉ cần dùng mình cho mục đích của họ.” (Hình: Ness Kerton/AFP/Getty Images)

Tập Cận Bình đã tung tiền ra khắp thế giới xây dựng hạ tầng cơ sở trên 112 nước, với 203 dự án xây cầu, xa lộ và đường xe lửa; dùng làm một mạng lưới thương mại và đầu tư nối liền với Trung Quốc.

Tại quốc gia nhỏ ít người biết tên Papua New Guinea ở vùng Tây Nam Thái Bình Dương, năm 2016 Trung Cộng đã viện trợ $860 triệu, năm ngoái tăng lên tới $2.46 tỷ. Trong khi đó nước cấp viện lớn thứ nhì, Australia chỉ cung cấp 572 triệu đô la Úc, bằng 412 triệu Mỹ kim cho nước láng giềng này.

Nhưng sau Hội Nghị APEC họp ở Papua New Guinea (gọi tắt là PNG) vừa qua, mối bang giao giữa Trung Cộng và PNG đã xuống thấp đến nỗi Ngoại Trưởng Vương Nghị (Wang Yi) phải nói đi nói lại cải chính những tin xấu.

Tổng Thống Mỹ Donald Trump không đến dự hội nghị của khối kinh tế APEC năm nay. Cuộc họp gồm các nước ở Châu Á và Thái Bình Dương năm nay thất bại vì, lần đầu tiên trong lịch sử, không đưa ra được một bản thông cáo chung như thường lệ. Cả khối kinh tế 21 quốc gia này không còn quan trọng như xưa, khi hai nền kinh tế lớn nhất, Trung Quốc và Mỹ đang “lâm chiến.”

Ngày Thứ Bảy, mọi người chứng kiến Tập Cận Bình và Phó Tổng Thống Mỹ Mike Pence tấn công nhau về chiến tranh mậu dịch. Phái đoàn Mỹ không ai có mặt khi chủ tịch Trung Cộng đọc diễn văn, phái đoàn Trung Cộng đã bỏ ra về hoặc đứng ngoài hành lang ngay sau khi ông Tập Cận Bình nói xong. Không ai ở lại nghe ông Pence nói. Trong các cuộc họp giao hữu, tiệc tùng, hai ông Tập và Pence cũng tránh không đứng gần nhau, mặc dù ông Pence nói rằng đã trò chuyện thẳng thắn với ông Tập. Trong vài tuần nữa, Trump và Bình sẽ có dịp gặp nhau ở ‎Buenos Aires‎, Argentina, trong hội nghị G-20.

Riêng chuyện hội nghị APEC không đồng ý được với nhau về một bản thông cáo kết thúc cũng gây tai tiếng cho phái đoàn Trung Cộng.

Phái đoàn của Tập Cận Bình cương quyết không chấp nhận lời lên án “hành động thương mại không công bằng” được ghi trong thông cáo chung. Vì chính quyền Mỹ vẫn thường dùng những chữ này (unfair trade practices) khi tố cáo Trung Cộng, mỗi khi áp dụng các suất thuế quan mới trên hàng hóa Mỹ nhập từ Trung Quốc.

Nhưng điều mà người dân Papua New Guinea chú ý nhất là hành động “áp đảo” của người Trung Hoa khi họ muốn sửa đổi bản văn thông cáo chung theo ý họ.

Theo tin của Agence France-Presse hôm Chủ Nhật, một nhóm nhân viên phái đoàn Tàu đã tìm cách xô đẩy để xông vào trong văn phòng của ông Rimbink Pato, vị bộ trưởng ngoại giao lâu đời nhất của Papua New Guinea, nhậm chức từ năm 2012 ở thủ đô Port Moresby. Họ muốn làm áp lực chính phủ PNG, nước chủ nhà tổ chức hội nghị, phải viết một thông cáo chung theo ý ông Tập Cận Bình.

Trước đây, Trung Cộng đã thành công với ông Hun Sen, trong những lần họp ASEAN mà xứ Cambodia đứng cái. Nhưng ngoại trưởng xứ Papua New Guinea không chấp nhận. Ông còn kêu cảnh sát đến canh gác chung quanh tòa nhà. Một nhân viên Bộ Ngoại Giao nói rằng ông Pato không thể nào “hội nghị riêng” với phái đoàn Trung Cộng được. Họ phải biết trước như vậy chứ?

Ngoại Trưởng Trung Cộng Vương Nghị đã phải cải chính không có người Tàu nào tìm cách xô cửa đi vào Bộ Ngoại Giao Papua New Guinea để yêu cầu sửa bản nháp thông cáo chung theo ý mình!

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Bắc Kinh tỏ ra khinh thường các nước nhỏ. Năm 2010, trong cuộc họp ASEAN tại Hà Nội, sau khi nghe Ngoại Trưởng Mỹ Hillary Clinton tuyên bố bảo vệ quyền tự do hàng hải ở Biển Đông nước ta, Ngoại Trưởng Trung Cộng Dương Khiết Trì (Yang Jiechi, 杨洁篪) đã giận dữ phản đối, rồi lớn tiếng dạy ngoại trưởng Singapore rằng, “Trung Quốc là một nước lớn! Các nước khác là những nước nhỏ! Phải biết như thế!”

Tháng Chín vừa qua, Trung Cộng đến dự một cuộc họp với các nước “rất nhỏ” ở phía Nam Thái Bình Dương, họp tại hòn đảo Nauru. Tổng thống nước Nauru, ông Baron Waqa, đã yêu cầu Trung Cộng phải xin lỗi sau khi cả phái đoàn của họ giận dữ bỏ ra ngoài, chỉ vì một người bị từ chối không cho nói trong lúc các nhà lãnh đạo hòn đảo còn đang phát biểu.

Nauru, rộng 21 cây số vuông, chỉ có hơn 11,000 dân, quả là một nước nhỏ, chưa bằng một thôn ở Trung Quốc. Nhưng Tổng Thống Baron Waqa biết bảo vệ thể diện quốc gia. Ông nói với dân: “Bọn chúng không phải là bạn của mình. Họ chỉ cần dùng mình cho mục đích của họ.”

Papua New Guinea, hơn 8 triệu dân nói 852 thứ tiếng, cũng là một nước nhỏ trong khối APEC. Họ được độc lập từ năm 1975, nhưng vẫn đặt dưới sự bảo trợ của Australia, vẫn coi Nữ Hoàng Elizabeth II là quốc trưởng.

Bé nhưng bé hạt tiêu. Sau vụ lộn xộn của nhân viên phái đoàn Trung Cộng, ông Gary Juffa, lãnh tụ đảng đối lập là Phong Trào Nhân Dân Cải Tổ đã kêu gọi chính phủ Papua phải theo gương ông Mahathir Mohamad ở Malaysia.

Tháng Tám vừa qua, sau khi đắc cử ngồi lại vào ghế thủ tướng, ông Mahathir đã xóa bỏ ngay một dự án trị giá xây dựng $22 tỷ trong chương trình Nhất Đới Nhất Lộ (Một Vòng Đai, Một Con Đường) của Trung Cộng mà người tiền nhiệm đã chấp thuận. Trung Cộng dự trù ngân sách $900 tỷ cho dự án Đới Lộ. Họ xây dựng đường, cầu, bến cảng, nối các thành phố từ Trung Quốc xuống các nước ở phía Nam, vòng Ấn Độ Dương qua đến Trung Đông, rồi Châu Âu.

Họ đem công nhân Trung Hoa đến các nước đó làm việc. Họ không tôn trọng các luật lệ quốc tế về an toàn lao động và bảo vệ môi trường. Các công ty Trung Cộng đã lập 63 nhà máy phát điện chạy bằng than, với số khói phun lên lớn bằng khói độc trong cả nước Tây Ban Nha! Nguy hiểm nhất, họ cho các nước vay tiền làm những dự án không ích lợi, đến khi không có tiền trả nợ thì họ xiết của.

Sri Lanka đã bị mắc mưu này, khi thiếu tiền trả nợ phải gán một bến cảng mới do Trung Cộng xây, cho Bắc Kinh tự do sử dụng trong 99 năm, làm “đặc khu kinh tế.” Trung Cộng đã xây cho xứ Zambia một vận động trường 50,000 chỗ ngồi, tốn $94 triệu. Không biết bao giờ nước Phi Châu này vỡ nợ?

Tháng Sáu vừa qua, thủ tướng Papua, ông Peter O’Neill, đi Bắc Kinh ký một hiệp ước tham gia  chương trình Nhất Đới Nhất Lộ.

Lãnh tụ đối lập Gary Juffa cảnh cáo ông thủ tướng về vụ hợp tác này. Những công trình xây dựng đường xá và hải cảng mà Trung Cộng đang thực hiện ở Papua New Guinea phẩm chất rất kém so với những công trình do người Australia thực hiện.

Ông Juffa nhấn mạnh: “Tôi muốn dân Papua New Guinea phải làm chủ nền kinh tế của mình. Hiện nay chúng ta không còn làm chủ nữa… Chúng ta có thể chấp nhận ảnh hưởng của Trung Quốc nhưng phải đặt trên những điều kiện nước mình định ra. Chúng ta cần bảo cho họ biết luật lệ của mình thế nào, rằng chúng ta cũng là một quốc gia độc lập, và khi đến đây họ phải tỏ ra biết kính trọng. Chúng ta phải bảo vệ chủ quyền, nếu không muốn trở thành thuộc địa của Trung Quốc.”

Nếu ông Nguyễn Phú Trọng cũng dám nói như vậy thì may quá! 

(Ngô Nhân Dụng, Nguoi Viet)


URL của bản tin này::http://www.vietnamville.ca/article.7243

© Vietnamville contact: admin@vietnamville.ca