Niềm hy vọng duy nhất cho sức để kháng Trung Cộng của Việt Nam bây giờ chính là tinh thần dân tộc dân quyền của công dân Việt Nam Cộng Hòa ở trong nước lan ra tới hải ngoại. Ngày nào còn chê bai, dị biệt, xa lánh tình thần Việt Nam Cộng Hòa là ngày đó, Việt Nam vẫn còn là nạn nhân của Trung Cộng trên mọi lãnh vực từ kinh tế chính trị đến an sinh xã hội, là nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" do Bắc Kinh tiến hành.
*
A. Lời mở:
Giới phân tích về tinh hình Việt Nam hết sức ngạc nhiên khi vào ngày 30 tháng Chín năm 2015, ông Hà Huy Hoàng, một phóng viên làm việc cho tờ báo Thế Giới do bộ Ngoại Giao của Việt Cộng làm chủ quản, đã bị kết án sáu năm tù về tội làm gián điệp cho Trung Cộng (1)
Việt Cộng đã lật đật gỡ xuống hết các bài báo trên mạng về vụ việc ông Hà Huy Hoàng nhưng theo tường trình của các hãng thông tấn gần xa bên ngoài Việt Nam có thể dò tìm trên mạng nhờ vượt tường lửa hay liên kết link ((2) & (3)), chúng ta biết ông Hoàng được cho là có dan díu với một nữ phóng viên làm việc cho ban tuyên giáo của Trung Cộng có tên là Nhạc Xuân. Ông Hoàng quen biết được Nhạc Xuân cũng nhờ sự giới thiệu thông qua một phóng viên Trung Cộng khác làm việc tại Việt Nam có tên là Tôn Vân Quế. Ông Hoàng cũng bị cáo buộc đã sáu lần sang Nam Ninh Trung Cộng từ năm 2009 đến năm 2011, gặp gỡ "cảm tình" với Nhạc Xuân để rồi từ đó, nhiều tin tức bí mật được tiết lộ. Ba điểm mấu chốt của các tin tức mà ông Hoàng tiết lộ cho Trung Cộng có thể tóm tắt như sau:
Điểm một: Kế hoạch của Việt Cộng đối với các cảng biển quan trọng của Việt Nam vào năm 2020.
Điểm hai: Tin tức ai giật dây bạo động mạnh chống người Trung Quốc tại Bình Dương.
Điểm ba: Thông tin đời tư của giới chóp bu Việt Công.
Nghiên cứu kỹ tầm quan trọng của ba điểm trên, mọi người dễ dàng thấy rõ như sau:
Về điểm một - vấn đề tiết lộ kế hoạch các cảng biển quan trọng chiến lược của Việt Nam vào năm 2020:
Rõ ràng thông tin này cho thấy Việt Cộng đang giấu kín tối đa chủ trương quốc phòng của mình đối với cảng Cam Ranh. Cam Ranh chính là ẩn số mà Trung Cộng muốn dò tìm từ lâu. Năm 2012, bộ trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ là Panetta khẳng định điểm mấu chốt của sự tiến triển quan hệ quốc phòng Việt-Mỹ là quyền sử dụng cảng Cam Ranh dành cho Hải Quân Hoa Kỳ. "Và tương lai này sẽ không xa", ông Pannetta còn khẳng định thêm ((4),(5)). Từ đó đến nay và sau này, tổng thống Hoa Kỳ có thể khác nhưng chung cuộc, xác suất Hoa Kỳ sẽ vào đóng quân tại Cam Ranh như ông bộ trưởng Panetta tuyên bố là rất lớn, có khác chăng là Hoa Kỳ vào Cam Ranh như thế nào, điều kiện tiền bạc trao đổi thuê mướn như thế nào. Dường như Hoa Kỳ rất kiên nhẫn, đang chờ đợi nền kinh tế định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa của Việt Nam vỡ nợ hoàn toàn thì mới đưa ra bản hợp đồng thuê mướn Cam Ranh để thuê được rẻ hơn và khi đó, Việt Cộng cũng hết đường lựa chọn.
Về điểm hai-biểu tình đập phá bạo động chống người Trung Quốc tại Bình Dương:
Một cuộc biểu tình bạo động chống Trung Cộng, dù mức độ nguy hại có cao nhưng nếu không do người ở trong Cộng đảng giật dây tổ chức thì việc gì Việt Cộng phải lo sợ giấu nhẹm?
Xin được nhắc lại là cuộc biểu tình bạo động tại Bình Dương xảy ra vào tháng Năm năm 2014 (6). Đây là một cuộc biểu tình chống Trung Cộng độc nhất vô nhị tại Việt Nam trước giờ, với một lực lượng thanh niên trai tráng đông đảo hùng mạnh, có tổ chức, đập phá và kích động có bài bản, chuyên nghiệp, có vũ khí, không có tâm lý sợ hay lo lắng công an chính quyền can thiệp gì cả, ngang nhiên chủ động tinh hình tại nơi biểu tình, biến mất rất lẹ khi cần thiết. Rõ ràng lực lượng của cuộc biểu tình ở Bình Dương không phải xuất thân từ phía người dân lành rất dễ đàn áp như đã thấy qua bao nhiêu cuộc biểu tình trước giờ, kể cả cuộc tổng biểu tình ngày 5 tháng 3 mới đây. Rõ ràng lực lượng biểu tình bạo động có tổ chức tại Bình Dương là lực lượng phải từ quân đội hay lực lực lượng an ninh cải trang làm dân thường tiến hành biểu tình kích động gây đập phá.
Kẻ quyền uy nào ở trong Cộng đảng giật dây cuộc biểu tình ở Bình Dương vào năm 2014 phải là kẻ có khả năng đảo chánh Việt Cộng bất cứ lúc nào cũng được. Cho nên, tiết lộ thân phận kẻ quyền uy này dính líu đến cuộc biểu tình là điều tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Về điểm thứ ba-thông tin về đời tư của giới chóp bu Việt Cộng:
Đương nhiên, giới chóp bu trong chế độ Cộng đảng lừa dối độc tài phải coi đây là tin tức rất nhạy cảm, nhất là các tin tức liên quan đến các tài khoản của thân nhân em út giới chóp bu Cộng đảng. Cho nên tiết lộ các tin tức này là điều không thể. Nếu ông Hoàng bị bắt vì tiết lộ những thông tin này thì không có gì là lạ.
Thế nhưng, một nhân vật tép riu như ông Hoàng mà có thể biết được chi tiết những tin tức tối mật liên quan đến cảng Cam Ranh, thân thế quyền hành kẻ bí mật giật dây biểu tình chống Trung Cộng tại Bình Dương cũng như chi tiết đời tư giới chóp bu để rồi tiết lộ cho Trung Cộng là một điều không thể nào! Cho nên, việc Việt Cộng xử án thẳng tay sáu năm ông Hoàng về tội gián điệp cho Trung Cộng là một hành động có tính dằn mặt về mặt chính trị bên trong nội bộ Việt Cộng, cũng như dằn mặt về mặt ngoại giao giữa "tình đồng chí Cộng Sản Việt Nam Trung Hoa" hơn là phòng chống hoạt động gián điệp của Trung Cộng tại Việt Nam.
Ông Hoàng cùng lắm cũng chỉ là một người đưa tin cho một nhân vật cao cấp nào đó trong giới chóp bu Việt Cộng đang ngã về phía Trung Cộng hay có lập trường thân Trung mà thôi. Nội gián Trung Cộng cài vào nội bộ Việt Cộng không thể nào chỉ ở cấp phóng viên chạy lăng xăng như ông Hoàng mà thực chất, nội gián của Trung Cộng phải nằm ở ngay cấp chóp bu trung ương của Việt Cộng.
Trước đây, các "đồng chí" của Lê Khả Phiêu cũng tung tin ra ngoài là Lê Khả Phiêu vướng phải ái tình với Trương Mỹ Vân do Trung Cộng cài đặt sanh ra đứa con gái, để rồi từ đó bị Trung Cộng khống chế hết đường cựa quậy mà phải dâng toàn bộ vịnh Bắc Bộ cho Trung Cộng. Chuyện ăn ngủ gái ghiếc riêng tư của Lê Khả Phiêu, người dân làm sao mà biết được vì đảng bưng bít mọi bề nên tin tức này phải là từ nội bộ của Cộng đảng xì tin tức ra ngoài.
Tuy nhiên, hai mảng tin về Hà Huy Hoàng cùng Lê Khả Phiêu, một có thật, một đồn đại, cũng cho thấy là nội bộ chóp bu của Việt Cộng chính thức thừa nhận sự khống chế của Trung Cộng về mặt tình báo lên Việt Nam cũng như Trung Cộng sẽ tìm mọi cách khống chế và để đẩy mạnh hoạt động tình báo tại Việt Nam. Lời thú nhận của tướng Công an Trương Giang Long (7) về hiện tình Cộng đảng đang bị Trung Cộng "khống chế tình báo" không hiểu vì sao được phát tán ầm ĩ trên mạng gần đây càng khẳng định thêm sự thật này.
B. Quan niệm "khống chế tình báo" của Trung Cộng:
Dựa trên sự phân tích hàng loạt các phản ứng, các chính sách ở mọi mặt của Trung Cộng, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy mục tiêu của Trung Cộng là tăng trưởng kinh tế, tăng trưởng ảnh hưởng chính trị, quân sự của mình lên mọi nơi cũng như bành trướng địa dư, và tìm đủ cách bảo vệ an toàn con đường chở dầu hỏa về cung phụng nền kinh tế của Trung Cộng. Từ đó, Trung Cộng cần một đối sách chiến lược tình báo để tăng cường sức ảnh hưởng của mình lên nhiều quốc gia, nhằm đảm bảo an ninh kinh tế và an ninh chính trị cho Trung Cộng. Chiến lược tình báo này tạm gọi là chiến lược "khống chế tình báo.”
Do đó, có thể hiểu định nghĩa của “khống chế tình báo" là khả năng mà ngành tình báo có thể khống chế hay lèo lái quyết định của giới cầm quyền của một quốc gia, của một tổ chức, một phe nhóm hay của một công ty, vân vân, về mặt nhân sự, về mặt kinh tế đầu tư, về mặt quốc phòng, thông tin và an ninh sao cho có lợi cho mình.
Ngành tình báo của Trung Cộng vạch rõ mục tiêu hay ngành nghề cụ thể cần phải "khống chế tình báo" cho từng quốc gia khác nhau. Do đó, hoạt động và mục tiêu tình báo của Trung Cộng ở mọi quốc gia cũng khác nhau. Đặc biệt, trong nỗ lực bành trướng ảnh hưởng chính trị và kinh tế ra toàn cầu, tình báo của Trung Cộng bỏ dần chủ trương hỗ trợ khủng bố của ba thập niên từ 1960 đến 1990 mà từ từ tập trung đi theo khái niệm "khống chế tình báo" để gia tăng quyền lợi kinh tế, quyền lợi chính trị của mình lên các nước.
Tập Cận Bình là người chủ trương đẩy mạnh khái niệm tình báo này. Nhờ lèo lái khôn khéo ngành tình báo tay chân của mình theo khái niệm này, họ Tập đã có thể loại bỏ được vây cánh Trùng Khánh đông như kiến của Bạc Hy Lai mà đảng Cộng Sản không bị đổ vỡ, lại có thể buộc trùm an ninh tình báo Trung Cộng là Chu Vĩnh Khang buông tay đầu hàng không phản kháng. Đó là chưa kể khiến phe Thượng Hải của họ Giang phải tan hàng dù biết vây cánh mình đủ sức giết họ Tập bất cứ lúc nào mình muốn. Họ Tập cũng dùng phương thức "khống chế tình báo" để buộc những kẻ bị mình thanh trừng không thể động binh phản pháo mà phải tự tử hoặc chịu đòn tù tội trong im lặng dù binh lực nắm cả vạn người trong tay, lúc nào cũng sẵn sàng.
Mức độ và khả năng "khống chế tình báo" của Trung Cộng dưới thời họ Tập phát triển ngày một tinh vi, giúp cho họ Tập nắm toàn quyền tuyệt đối trong nội bộ, bành trướng mạnh hoạt động tài chánh và đầu tư của Trung Cộng ra ngoài hải ngoại, lèo lái âm thầm để những lập trường chính trị bài xích hàng hóa Trung Cộng ở từng quốc gia bị suy yếu đi.
Đối sách "khống chế tình báo" mà Trung Cộng đang sử dụng lên các nước ASEAN khiến ASEAN như bãi cát rời, khiến Mỹ thì chập chừng thiếu quyết đoán, khiến Úc thì nghi ngại để rồi mọi quyết định cần thiết của cộng đồng quốc tế để ngăn cản và chấm dứt sự xây lấn tái phép biển đảo của Trung Cộng tại biển Đông không thể thực hiện được.
Quan niệm "khống chế tình báo" khác hẳn với hành động khống chế theo kiểu "black mail" thường nghĩ ở một chổ, quyết định của nạn nhân bị "black mail" hầu hết là cưỡng ép trong khi hầu hết quyết định của những nạn nhân bị "khống chế tình báo" lại là tự nguyện do suy tính phản ứng trước tình huống sao cho có lợi nhất về mình. Nghĩa là, nạn nhân bị "khống chế tình báo" có thể là một tổ chức, một công ty, một đảng phái hay một quốc gia, hay một nhân vật quan trọng, đưa ra quyết định sao cho có lợi nhất cho mình, cho gia đình mình trong một hoàn cảnh nhất định, nhưng sự suy tính đã bị chi phối bởi những ảnh hưởng bí mật do ngành tình báo cài đặt từ xa, qua nhiều bước cài đặt tinh vi chồng chất. Nạn nhân có toàn quyền quyết định khác đi nếu muốn, nhưng ngay cả khi quyết định khác đi, sự quyết định này của nạn nhân cũng có lợi cho thế lực đang có phương tiện "khống chế tình báo.”
Thí dụ như tình hình Việt Nam. Việt Nam hiện nay đang dần dần trên đà là nạn nhân của phương thức "khống chế tình báo" của Trung Cộng. Nghĩa là trong cả hai trường hợp, Việt Cộng quyết định chống ảnh hưởng Trung Cộng hay Việt Cộng quyết định quy thuận Trung Cộng thì đều có lợi cho Trung Cộng.
Nếu bàn thảo chống hay đánh Trung Cộng để tự vệ thì ngành tình báo của Trung Cộng mọc rễ sâu rộng trong giới chóp bu của Việt Cộng dư sức làm cho bộ Chính Trị của Việt Cộng bị rối loạn tự tan rã trong chớp mắt khiến Việt Nam lại thuận thảo Trung Cộng hay bị Trung Cộng chiếm đóng.
Còn trong trường hợp Việt Cộng quy thuận Trung Cộng ngay từ đầu thì Việt Cộng cũng không thể tồn tại trên quyền lực vì mọi quyết định của Việt Cộng đều phải nằm trong một khung sườn chính trị ngoại giao do Bắc Kinh để ra rất cụ thể và chi tiết. Nền tài chánh Việt Nam bị Trung Cộng kiểm soát. Lúc đó, mặt nhân sự của Cộng đảng bị bóp méo mất tự chủ và toàn bộ nền kinh tế quốc phòng của Việt Nam là do Trung Cộng chi phối đều khiến. Đó là chưa kể Bắc Kinh có thể sẽ cử người trực tiếp tiếp quản Việt Cộng theo phương thức bí thư hay cố vấn từ Bắc Kinh, ban thường trực là người địa phương, khiến Việt Cộng hoàn toàn bị mất quyền lợi ngoại giao, quyền lợi kinh tế. Trung Cộng cũng có thể sẽ chia Việt Nam ra thành nhiều quận hạt với nhiều hình thức bù nhìn khác nhau khiến Việt Cộng không còn khả năng phản kháng.
Đương nhiên, Việt Cộng còn giải pháp ngã về phía Hoa Kỳ mong Hoa Kỳ "rộng thương cỏ nội hoa hèn" mà giúp nhưng do bị “khống chế tình báo” bởi Trung Cộng sâu rộng bên trong, làm gì mà nội bộ Việt Cộng có thể đủ sức đi đến quyết định làm đồng minh của Mỹ?
Tuy nhiên, xin được lưu ý là nếu Việt Cộng bị lật đổ trong bất ngờ để thể chế dân chủ dân quyền Việt Nam Cộng Hòa thiết lập thì mọi nỗ lực "không chế tình báo" của Trung Cộng trước giờ lên Cộng đảng bị hóa giải hoàn toàn- khiến Trung Cộng muốn có được tình huống "không chế tình báo" trở lại thì phải cần thời giờ gầy dựng lại từ đầu rất khó và rất lâu.
C. Các phương thức "khống chế tình báo" của Trung Cộng:
Đi tìm nguồn gốc của sách lược "khống chế tình báo" mà Trung Cộng áp dụng để coi ai là cha đẻ của sách lược này, đến giờ phút này vẫn chưa có sự khẳng định rõ ràng, chỉ biết là phương thức "khống chế tình báo" của Trung Cộng là một chương hay một phần trong “sách lược sức mạnh mềm" được Hoa Kỳ đẩy mạnh vào thời các tổng thống Clinton, Bush con và Obama.
Đối với Việt Nam, "sách lược sức mạnh mềm" đã được Hoa Kỳ áp dung vào năm 1992 và thỉnh thoảng bị hé lộ úp úp mở mở trên các hãng thông tấn, trên các bài bình luận của các chiến lược gia Hoa Kỳ với tiếng lóng là "flirting policy", tạm dịch là "đối sách dụ khỉ". Dường như Trung Cộng bỏ hết các chương mục khác của toàn bộ đề nghị "sách lược sức mạnh mềm" mà chỉ lấy chương "khống chế tình báo" trong sách lược này để sử dụng với nhiều cách thức tàn nhẫn, tốn kém và gấp rút hầu mong đạt được kết quả nhanh hơn dự tính trong mọi lãnh vực từ thanh trừng chính trị đến khống chế kinh tế, chính trị ở nhiều quốc gia.
Thông qua hàng ngàn tin tức thu thập bấy lâu về kinh tế chính trị trên thế giới, chúng ta có thể thấy Trung Cộng sử dụng các phương thức chủ yếu sau đây để đạt được mục tiêu "khống chế tình báo" của mình:
1, Lũng đoạn tài chánh
2. Mua chuộc nhân sự
3. Thâu tóm thị trường
4. Khống chế thông tin
5. Liên kết quyền lợi.
Như vậy, khi Việt Cộng là nạn nhân "khống chế tình báo" của Trung Cộng thì:
1. Nền tài chánh do Việt Cộng chủ quản sẽ bị Trung Cộng lũng đoạn tối đa.
2. Nhân sự hàng ngũ Cộng đảng cũng bị Trung Cộng mua chuộc tối đa ở mọi cấp, kể cả ở quận huyện, ở khối doanh nghiệp, ở các ban ngành.
3. Thị trường hàng hóa tại Việt Nam phải là thị trường hàng hóa của Trung Cộng.
4. Mọi thông tin trên mạng từ mọi cơ sở chính quyền, từ mọi tổ chức tại Việt Nam, kể cả email đều bị Trung Cộng thu thập, phân tích và khống chế. Tất cả các internet server (hay gọi nôm na là ổ chứa vi tính) hiện nay tại Việt Nam đều sẽ phải có các phần mềm dò xét (spyware) của Trung Cộng cài đặt hay phải kết nối hoặc bị khống chế bởi các server của Trung Cộng trong mục tiêu kiểm soát khống chế thông tin.
5. Quyền lợi đem đến nhờ độc tài đảng trị đã là dã tâm làm mờ mắt các đảng viên và tạo ra sức hút quá mạnh buộc Việt Cộng phải liên kết với Trung Cộng để chống đa đảng, đa nguyên và đòi hỏi tiến bộ dân quyền trước sức ép của mạng internet và của Hoa Kỳ trong sách lược “sức mạnh mềm.” Do đó, hợp tác giữa Việt Cộng và Trung Cộng về an ninh chính trị cần phải có, để rồi vòng xoáy dã tâm tham vọng quyền lực khiến Việt Cộng từ từ hoàn toàn trở thành nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" của Trung Cộng hết cách cứu vãn, đẩy toàn bộ xã hội Việt Nam vào tình trạng lệ thuộc Trung Cộng về mọi mặt.
Khi đã biết được năm phương thức chủ yếu mà ngành tình báo của Trung Cộng tiến hành để biến Việt Nam thành nạn nhân của "khống chế tình báo" thì sẽ hiểu được hoạt động tình báo của Trung Cộng tại Việt Nam sẽ phải như thế nào, sâu rộng ra làm sao.
D. Hoạt động tình báo của Trung Cộng tại Việt Nam:
Hoạt động tình báo của Trung Cộng tại Việt Nam từ đó, như đã trình bày phần trên, sẽ phải dàn trải sâu rộng vào mọi ngã ngách của xã hội Việt Nam, vào mọi ngành nghề của Việt Nam, vào mọi tập đoàn kinh tế của Việt Cộng do chủ quản, ở mọi địa phương, ở mọi cấp bậc trong chính quyền, trong Cộng đảng, mọi máy vi tính, mọi ổ chứa server, thậm chí lan rộng luôn vào bộ phận tình báo lẫn bộ quốc phòng của Việt Cộng. Nói một cách khác, Trung Cộng biết chi tiết mọi tình huống xảy ra ở Việt Nam trong mỗi phút trước cả thông tin được tải đăng trên báo chí.
Khi tổng thống Obama sang thăm Việt Nam, ông ghé vào quán bún bình dân nhỏ bé ở góc phố bình thường như mọi góc phố dơ bẩn ồn ào khác ở ngoài Hà Nội (8), ông muốn gởi một thông điệp cảnh cáo đến giới chóp bu Cộng đảng ở Hà Nội là một quán bún nhỏ ở ngỏ ngách Lê Văn Hưu mà Tổng thống nước Mỹ cũng biết thì những gì Cộng đảng đang toan tính, những mưu mô lợi dụng nước Mỹ, đương nhiên tổng thống Mỹ cũng biết. Thế nhưng đồng thời, tổng thống Obama cũng muốn gởi thông điệp đến Bắc Kinh, đang dòm ngó nội tình Việt Nam hết sức kỹ lưỡng không xót một viên gạch, là mọi hoạt động tình báo sâu rộng mà Trung Cộng đang tiến hành trên lãnh thổ Việt Nam được thì người Mỹ cũng làm được.
Điều này cho thấy rõ Việt Nam hiện tại vẫn là chiến trường của hai siêu cường Trung Cộng và Hoa Kỳ, một loại chiến trường kiểu mới không tiếng súng, khiến người dân bình thường không nghĩ đến, không biết, không thấy có bom đạn đổ máu, nhưng kẻ thắng trong chiến trường này sẽ kiểm soát được quốc gia Việt Nam sau này. Đó là chiến trận chiến tình báo tại Việt Nam.
Cũng giống như năm 1963, Hoa Kỳ phải vào tham chiến miền Nam để ngăn cản sức tấn công tàn khốc của Cộng Sản Bắc Việt lên Việt Nam Cộng Hòa, kể từ năm 1992 thì Hoa Kỳ đã phải nhảy vào tạo ra trận chiến mặt trận tình báo, nhằm cứu vãn trong âm thầm cho Việt Nam thoát khỏi sự tấn công tình báo từ phía Trung Cộng, để quá trình Việt Nam trở thành nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" của Trung Cộng trở nên khó khăn hơn.
Tuy nhiên, cũng giống như trận chiến ngăn chống sự tấn công của Cộng Sản Bắc Việt trước năm 1975, sự can dự phòng thủ mặt trận tình báo của Hoa Kỳ cho Việt Nam ngày nay có mức độ và giới hạn. Và Trung Cộng cũng sẽ đi đường vòng ra phía sau hậu trường nước Mỹ để vận động cho một sự thoái lui trên mặt trận tình báo của Mỹ, giống như trước năm 1975 nước Mỹ thoái lui về quân sự do hậu trường chính trị thay đổi để Việt Nam hoàn toàn bị Trung Cộng lũng đoạn.
Việt Cộng không cách gì có thể đủ sức phòng thủ nổi trong lãnh vực tình báo trước Trung Cộng do giới chóp bu của Việt Cộng và hầu hết các đảng viên đang bị mờ mắt trước quyền lợi tiền tài từ Trung Cộng đem lại cũng như từ sự độc tài toàn trị đem lại và sẽ đẩy Việt Nam hoàn toàn trở thành nạn nhân của chiến lược "khống chế tình báo" của Trung Cộng.
Lý do Trung Cộng còn để Việt Cộng tồn tại trong một thời gian nữa là vì khả năng của Việt Cộng làm tiêu tan sức mạnh đối kháng của dân tộc Việt giúp giùm cho Trung Cộng. Ngày nào khả năng này của Việt Cộng không còn cần thiết nữa thì Trung Cộng sẽ ra tay bóp nát Việt Cộng trong nháy mắt.
E. Lời kết:
Mọi chế độ tràn ngập tham nhũng chính là dấu hiệu của cả một quốc gia đang dần dần trở thành nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" của một quốc gia khác. Mọi xã hội có chế độ độc tài thì xã hội đó bị suy yếu và mất sức đề kháng. Việt Nam đã không còn sức để kháng Trung Cộng được nữa và sẽ trở thành nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" của Trung Cộng.
Niềm hy vọng duy nhất cho sức để kháng Trung Cộng của Việt Nam bây giờ chính là tinh thần dân tộc dân quyền của công dân Việt Nam Cộng Hòa ở trong nước lan ra tới hải ngoại. Ngày nào còn chê bai, dị biệt, xa lánh tình thần Việt Nam Cộng Hòa là ngày đó, Việt Nam vẫn còn là nạn nhân của Trung Cộng trên mọi lãnh vực từ kinh tế chính trị đến an sinh xã hội, là nạn nhân của sách lược "khống chế tình báo" do Bắc Kinh tiến hành.
13/5/2017
________________________________________
Ghi chú:
(4). Nguyên văn lời ông Panetta phát biểu như sau: “Access for U.S. naval ships into this facility is a key component of this relationship and we see a tremendous potential here,
TQ dùng mỹ nhân kế hạ gục giới quân sự Nhật?
Trong số 225.000 quan chức và nhân viên Bộ Quốc phòng Nhật, khoảng 600 người kết hôn với phụ nữ gốc Trung Quốc, trong đó nhiều người khả nghi là gián điệp của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLA).
TQ dùng mỹ nhân kế hạ gục giới quân sự Nhật?
Trong số 225.000 quan chức và nhân viên Bộ Quốc phòng Nhật, khoảng 600 người kết hôn với phụ nữ gốc Trung Quốc, trong đó nhiều người khả nghi là gián điệp của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLA).
|
Lực lượng tự vệ mặt đất Nhật Bản. |
Bộ Quốc phòng Nhật Bản mới đây tiến hành một cuộc điều tra về vợ của các nam nhân viên và quan chức công tác tại Bộ. Kết quả thu được chỉ ra khoảng 800 sĩ quan và nhân viên thuộc biên chế của Bộ kết hôn với phụ nữ nước ngoài.
Cụ thể, khoảng 500 nam nhân viên thuộc biên chế của lực lượng tự vệ mặt đất, 200 nhân viên thuộc Hải quân tự vệ và 100 người khác thuộc Không quân tự vệ Nhật Bản lấy vợ nước ngoài. Trong đó, 70% các bà vợ nước ngoài nói trên (khoảng 600 người) là người gốc Trung Quốc. Nhóm các bà vợ gốc Philippines và Hàn Quốc lần lượt đứng ở vị trí thứ 2 và thứ 3.
Từ đó, khảo sát đưa ra cảnh báo, không loại trừ khả năng nhiều người trong số 600 phụ nữ gốc Trung Quốc đang làm vợ quân nhân Nhật Bản là gián điệp của PLA. Cuối cùng, các nhà phân tích Nhật Bản nhấn mạnh, Chính phủ và Bộ Quốc phòng Nhật Bản phải cảnh giác cao độ với các bà vợ gốc Trung Quốc của các quan chức và sĩ quan trong lực lượng.
Ngoài ra, báo cáo cũng cho biết, nhân viên thuộc lực lượng tự vệ Nhật Bản có rất ít cơ hội gặp gỡ và khó có khả năng kết hôn với phụ nữ xung quanh các căn cứ quân sự mà họ đóng quân do dân cư trong các vùng này thường rất thưa thớt. Do đó, nhiều quân nhân chỉ còn cách xây dựng gia đình với phụ nữ nước ngoài.
Trước đó, năm 2007, một sĩ quan thuộc biên chế Hải quân tự vệ Nhật Bản bị bắt để điều tra về hành vi mang tài liệu tối mật về nhà khi chung sống với cô vợ người Trung Quốc. Tuy nhiên, kết quả điều tra không chứng minh được người vợ của viên sĩ quan trên có phải là gián điệp của PLA hay không.
Phương Đăng
Tình báo Trung Quốc và điệp vụ mỹ nhân kế kỳ bí nhất thế giớiĐiệp vụ oái ăm đến độ một người đàn ông Trung Quốc chính hiệu giả gái giăng bẫy nhà ngoại giao Pháp suối gần 20 năm mà nạn nhân không hề hay biết. Tiếng sét ái tình Cảnh trong phim “M. Butterfly”(1993), với nội dung dựa trên điệp vụ mỹ nhân kế của Thời Bội Phác và Bernard Boursicot Năm 1964, chàng trai trẻ Bernard Boursicot 20 tuổi làm nhân viên kế toán cho Đại sứ quán Pháp vừa mới khai trương tại Bắc Kinh. Vốn là người đồng tính, từng có quan hệ tình ái với một số nam sinh viên cùng trường nhưng khi nhận nhiệm vụ ở Trung Quốc, Boursicot cảm thấy bị dằn vặt về quá khứ, thực lòng muốn từ bỏ và tìm kiếm cho mình một người phụ nữ thực thụ. Giáng sinh năm đó, trong buổi biểu diễn kinh kịch do phía Trung Quốc tổ chức, chàng trai Pháp lãng mạn Boursicot đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp bí ẩn đậm chất phương Đông của diễn viên chính 26 tuổi mang tên Thời Bội Phác (Shi Pei Pu). Sau vài cuộc hẹn hò, nhà ngoại giao trẻ người Pháp nhanh chóng thu phục được tình cảm của kịch sỹ khả ái. Một buổi tối thơ mộng, Thời Bội Phác thổ lộ tâm sự mình là con một giáo sư đại học, tốt nghiệp khoa Văn, Đại học Côn Minh. Để lý giải cho vóc dáng có phần nam tính của mình, Thời Bội Phác nói rằng do gia đình đã có 2 chị gái mà người cha lại bị đè nặng bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ nên từ nhỏ Thời đã phải giả trai cho tới tận bây giờ, chứ thực tình Thời bẩm sinh là gái. Sập bẫy tình báo Quan hệ được gần 1 năm, đến tháng 12/1965 thì Thời Bội Phác “e ấp” thông báo mình có thai. Boursicot mừng lắm nhưng lại cũng đúng là lúc mà anh này phải chuyển công tác sang địa bàn mới nên chỉ dặn người tình rằng nếu con trai thì đặt tên là Bertrand còn con gái thì là Michele. Năm 1969, Boursicot trở lại Bắc Kinh làm việc, tìm gặp Thời Bội Phác và lần đầu tiên được nhìn thấy đứa con trai 4 tuổi của mình có tên Trung Quốc là Thời Độ Độ (Shi Du Du). Cậu bé da trắng, mắt xanh, mũi cao, rất giống với người Âu châu. Không gì có thể diễn tả hết niềm vui mừng của Boursicot lúc đó. Nhưng tại Trung Quốc bấy giờ, Cách mạng Văn Hóa vẫn đang trong giai đoạn khốc liệt, người dân không được phép quan hệ với người ngoại quốc, khắp nơi đấu tố lẫn nhau, không khí vô cùng căng thẳng. 3 ngày sau cuộc tái ngộ, Boursicot bị các nhân viên an ninh Trung Quốc ập vào bắt giữ ngay trong nhà Thời Bội Phác. Thấy tính mạng vợ con bị đe dọa, Boursicot không còn cách nào khác buộc phải làm việc cho tình báo Trung Quốc. Ảnh chụp Thời Bội Phác giữa những năm 1960 Kể từ thời điểm đó, dù di chuyển tới nhiều địa bàn khác nhau, gồm cả giai đoạn 1977-1979 làm việc tại Đại sứ quán Pháp tại Mông Cổ, Boursicot đã cung cấp cho tình báo Trung Quốc tổng cộng khoảng 150 tài liệu bí mật, trong đó có những tin tức rất giá trị về tình hình Liên Xô cũ. Những sự thật cay đắng Tháng 3/1982, theo đề nghị của Thời Bội Phác, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng Boursicot cũng xin được visa cho “vợ và con trai” sang Paris định cư. Không lâu sau đó, ngày 30/6/1983, Boursicot và Thời Bội Phác bị chính quyền Pháp bắt giữ vì tội hoạt động gián điệp cho Trung Quốc. Thế nhưng, việc bắt bớ này cũng chưa phải là bị kịch đau đớn nhất trong cuộc đời và sự nghiệp của nhà ngoài giao Pháp Boursicot. Trong quá trình hỏi cung, các nhân viên an ninh Pháp thông báo cho Boursicot một tin trời giáng: Thời Bội Phác là đàn ông chứ không phải đàn bà. Nhưng Boursicot không thể tin vào điều đó vì chính ông và Thời từng hân hoan tình ái và có cả con trai cơ mà! Để chứng minh, cơ quan an ninh Pháp cố ý sắp xếp cho đôi “vợ chồng” cũ này ở trong cùng một phòng. Đến lúc này, khi tận mắt chứng kiến những phần cơ thể thầm kín nhất của Thời Bội Phác, Boursicot mới ngã ngửa trước sự thật không thể tàn nhẫn hơn: Người mà ông từng ái ân mặn nồng bao năm nay là một gã đàn ông chính hiệu! Vẫn chưa hết, kết quả xét nghiệm máu của Thời Độ Độ, cậu con trai mà Boursicot từng yêu mến đề nghị đặt tên là Bertrand tiếp tục là một đòn giáng đau đớn nữa hạ gục hoàn toàn Boursicot. Cậu ta không cùng huyết thống với cả Thời Bội Phác và Boursicot! Quá đỗi nhục nhã và xấu hổ, Boursicot đã dùng lưỡi dao lam cứa cổ tự vẫn nhưng may mắn được cứu sống. Bernard Boursicot, nạn nhân của điệp vụ mỹ nhân kế kỳ bí nhất lịch sử tình báo Sau này khi bình tâm trở lại, Boursicot mới hồi tưởng lại quá khứ và nhận thấy rằng những lần “quan hệ” với Thời Bội Phác đều diễn ra lén lút, chớp nhoáng trong đêm tối và luôn bị người tình chủ động điều khiển. Còn Thời Độ Độ, như chính anh ta khai nhận, là người Duy Ngô Nhĩ, ở Tân Cương, một dân tộc mà nhiều người có ngoại hình khá giống với người châu Âu. Do gia cảnh nghèo khó nên cha mẹ phải bán Độ Độ cho Thời Bội Phác. Năm 1986, tòa án Paris kết án Boursicot và Thời Bội Phác mỗi người 6 năm tù giam. Khi bị bại lộ, câu chuyện của Boursicot đã trở thành chủ đề bàn tán khắp nước Pháp với không ít mỉa mai, chê cười. Còn Thời Bội Phác, suốt gần 20 năm trời diễn “khổ nhục kế” mà không bị phát hiện khi qua đời năm 2009 được một số báo Trung Quốc mạng ca ngợi như điệp viên vĩ đại nhất của quốc gia này. Điệp vụ mỹ nhân kế kinh điển nhất lịch sử của tình báo Trung Quốc một lần nữa được ghi nhận qua vở kịch “M. Butterfly” trên sân khấu Broadway năm 1988 và bộ phim cùng tên của đạo diễn David Cronenberg năm 1993.
Chiêu thức “mỹ nhân kế” chưa bao giờ lỗi thời trong tình báo hiện đại
Câu chuyện về một quan chức ngoại giao Hà Lan tại Trung Quốc đang bị điều tra vì bỏ bê nhiệm vụ, đam mê tình ái với một phụ nữ Trung Quốc đang là đề tài "nóng" trong giới tình báo vì nó bộc lộ một chiêu thức không bao giờ cũ trong nghề điệp viên - mỹ nhân kế - vừa xảy ra với ông Ronald Keller, Đại sứ Hà Lan tại Trung Quốc.Ông Keller năm nay 58 tuổi, hiện đang bị "treo chức" vì có quan hệ tình cảm bí mật với một phụ nữ Trung Quốc là nhân viên trong Đại sứ quán. Bộ Ngoại giao Hà Lan đã mở cuộc điều tra, và đây không phải lần đầu ông Keller bị đặt vấn đề về quan hệ tình cảm ngoài hôn nhân, đặc biệt là những mối quan hệ tình ái bí mật trong lúc tại nhiệm ở nước ngoài. Năm 2015, khi còn là Đại sứ Hà Lan tại Thổ Nhĩ Kỳ, ông Keller cũng đã thổ lộ với tờ báo điện tử Allmagnews của nước này rằng, ông đã có một người vợ là bà Zsuzsanna, người Hungary, cưới năm 1991 và ông đã cố giữ bí mật chuyện này trong suốt thời gian ông làm nhiệm vụ. | Tướng Lo Hsien Che của Đài Loan bị tình báo Trung Quốc dùng mỹ nhân kế dụ dỗ. |
Một năm trước đó, hai người gặp nhau ở Paris, bà Zsuzsanna làm đại diện cho Hungary còn Keller làm việc trong Bộ Tài chính Hà Lan, thường xuyên công tác tại Paris và họ gặp nhau trong một dịp dự hội nghị quốc tế. Ông Keller kể, ông và bà Zsuzsanna có cảm tình với nhau ngay lần đầu tiên gặp nhau, trò chuyện trong giờ nghỉ giải lao của hội nghị. Dần dần, sau vài lần gặp trong những dịp như thế, tình cảm bạn bè chuyển thành tình yêu. Hai người quyết định giữ kín mối quan hệ tình cảm này vì thời đó Chiến tranh Lạnh vẫn còn, để ngay sau khi nó vừa kết thúc, hai người mới có cơ hội làm đám cưới. Bà Zsuzsanna đã xác nhận lời kể của chồng. Sau Thổ Nhĩ Kỳ, Keller chuyển sang làm Đại sứ tại Trung Quốc vào cuối năm 2015. Tại đây, ông đã "dính bẫy" tình ái với một nhân viên thư ký người Trung Quốc, không tiết lộ danh tính, khoảng 30 tuổi, chỉ sau vài tháng nhận nhiệm sở. Không chỉ riêng ông Keller, các nhà ngoại giao nước ngoài khi đến Trung Quốc làm việc thường được khuyến cáo cẩn thận trong quan hệ với những phụ nữ Trung Quốc mà họ tiếp xúc hoặc làm việc chung, vì bẫy "mỹ nhân kế" luôn giăng sẵn để tóm những con mồi nhẹ dạ lại có máu "hám của lạ". Báo cáo 14 trang mang tựa "Mối đe dọa từ tình báo Trung Quốc" được MI-5 soạn năm 2008 để gửi đến hàng trăm ngân hàng, thể chế tài chính và doanh nghiệp Anh, bị rò rỉ đầu năm 2010, có đoạn viết rằng: "Hoạt động tình báo Trung Quốc có khả năng khai thác những điểm yếu nhạy cảm, chẳng hạn quan hệ tình dục và lấy đó làm sức ép để nạn nhân buộc phải hợp tác với họ". Tờ báo The Sunday Times cách đây vài năm cũng đã từng đăng lời cảnh báo của Bộ Quốc phòng Anh trong cẩm nang ngoại giao mang tên "Manual of Security" (Cẩm nang An ninh) rằng, các cơ quan tình báo nước ngoài, cụ thể là Bộ An ninh Nhà nước của Trung Quốc và cả cơ quan tình báo FSB của Nga thường sử dụng chiêu "mỹ nhân kế" để gài bẫy và tạo mối quan hệ tình cảm nhằm moi thông tin mật. Chiêu thức mà các mỹ nhân Trung Quốc thường sử dụng là quan hệ tình dục bất chính với mục tiêu và sau đó buộc con mồi cung cấp thông tin mật mà mình nắm giữ nếu muốn được giữ kín chuyện quan hệ tình ái nhơ nhuốc này. Hẳn có lửa nên mới có khói. Cuối năm 2009, nguyên thị trưởng London, Ian Clement, thú nhận rằng, ông đã bị một đòn mỹ nhân kế đau điếng. Đến Bắc Kinh cùng viên chức đặc trách tổ chức Thế vận hội Tessa Jowell để xây dựng quan hệ đầu tư cho việc tổ chức Thế vận hội hè 2012 tại London, Ian Clement quen với cô gái đầy quyến rũ tại một buổi tiệc trong đêm khai mạc Thế vận hội hè 2008 tại Bắc Kinh. Thấy cô gái thẹn thùng và đầy bí ẩn phải "khám phá", Ian Clement mời lên phòng riêng và cuối cùng... bất tỉnh! Vài tiếng sau, Ian Clement khi tỉnh dậy phát hiện cô gái đã xới tung tài liệu cất trong cặp và thậm chí còn tải dữ liệu từ chiếc điện thoại BlackBerry của ông... Tờ Sunday Times dẫn lời một quan chức quốc phòng Anh kể rằng ông đã từng được một phụ nữ Trung Quốc, khoảng ngoài 30 tuổi, tiếp cận trong chuyến công tác đến Bắc Kinh. Người phụ nữ này đã được cung cấp thông tin trước về thói quen và sở thích xe ôtô thể thao của ông nên đã chủ động tấn công vào sở thích này. Sau một lúc trao đổi trò chuyện, quan chức quốc phòng Anh cự tuyệt vì cảm thấy nghi ngờ về động cơ tiếp cận của người phụ nữ, nhưng ông vẫn không thôi thắc mắc từ đâu cô ta có được thông tin chi tiết về các thói quen, sở thích của ông. Đó là trường hợp may mắn thoát bẫy, bên cạnh đó cũng có ít nhất một trường hợp "hô hoán" lên nhưng thiếu cơ sở thuyết phục. | "Bẫy hổ" - quyển sách tiết lộ các hoạt động tình báo của Trung Quốc tại Mỹ.
|
Tháng 7-2008, tờ Sunday Times cho biết, một tùy viên (giấu tên) của nguyên Thủ tướng Gordon Brown đã bị tình báo Trung Quốc gài bẫy. Tháp tùng cùng Thủ tướng Anh trong chuyến công du Trung Quốc (trong đó có các cố vấn đối ngoại, viên chức môi trường và mậu dịch cùng 25 lãnh đạo doanh nghiệp...), đương sự thuật rằng, mình bị gài bẫy khi đến Thượng Hải. Tối hôm đó, khoảng hơn 10 viên chức Anh đến dự tiệc tại vũ trường trong một khách sạn. Tại đó, đương sự được một cô gái Trung Quốc đến mồi chài rồi cuối cùng "nạn nhân" không dằn lòng nổi đã đưa cô gái lên phòng riêng... Sáng hôm sau, đương sự phát hiện chiếc điện thoại BlackBerry của mình không cánh mà bay. Đương sự cũng thừa nhận là khi tỉnh dậy thì cảm thấy ''đầu đau như búa bổ vì nhấp vài chén rượu để làm ấm nồng cuộc mây mưa". Thế là tình báo Anh, khi được báo cáo, nghi ngay rằng vụ này có bàn tay gián điệp Trung Quốc! Quy kết này tỏ ra thiếu thuyết phục vì chẳng lẽ gián điệp Trung Quốc ấu trĩ đến mức đánh cắp một chiếc điện thoại để gây chú ý, hơn là chỉ cần tải dữ liệu từ nó nếu họ cảm thấy cần lấy thông tin? Năm 2011 xảy ra một vụ bê bối gián điệp lớn khiến một vị tướng quân đội Đài Loan thân bại danh liệt. Tháng 2-2011, tướng Lo Hsien Che, Trưởng Văn phòng Thông tin và truyền thông của quân đội Đài Loan bị nhà chức trách bắt giam vì tội cung cấp thông tin bí mật quân sự cho tình báo Trung Quốc. Theo tờ The China Times, tướng Lo đã bị một nữ điệp viên Trung Quốc khoảng ngoài 30 tuổi, mang hộ chiếu Australia dụ dỗ trong một chuyến công tác tại Mỹ. Ban đầu, nữ điệp viên này tạo mối quan hệ tình ái ngọt ngào với tướng Lo, sau đó dùng tiền để mua chuộc ông. Nữ điệp viên đã trả tiền cho tướng Lo tổng cộng hơn 1 triệu USD cho việc cung cấp thông tin bí mật liên quan đến việc chính quyền Đài Loan mua các thiết bị kỹ thuật quân sự của Mỹ. Tướng Lo thường xuyên tới lui Mỹ với lý do công tác, nhưng thực tế là để cung cấp thông tin cho đầu mối tình báo Trung Quốc. Khi phát hiện Lo có dấu hiệu khả nghi, cơ quan phản gián Đài Loan đã bí mật điều tra và lật tẩy Lo trong một phi vụ giao tài liệu mật. Vụ việc đã ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến quan hệ hợp tác quân sự Mỹ - Đài Loan. Tháng 2-2013, Bộ Tư pháp Đài Loan thông báo, trong khoảng một thập niên đầu thế kỷ XXI, chính quyền lãnh thổ này đã phát hiện khá nhiều vụ việc tình báo Trung Quốc sử dụng mỹ nhân kế để dụ dỗ, moi móc thông tin bí mật, và đã có nhiều quan chức ngoại giao, quân sự Đài Loan bị sập bẫy mỹ nhân kế này. Tháng 10-2013, tạp chí tin tức Nhật Bản Shukan Jitsuwa đưa tin: Giám đốc điều hành và các kỹ sư công nghệ cao của các công ty công nghệ cao hàng đầu Nhật Bản đang trở thành mục tiêu của các tổ chức tình báo Trung Quốc. Những nạn nhân của ít nhất 5 công ty hàng đầu là khách quen của một quán bar tọa lạc tại Higashiyama trước khi nó đóng cửa vào tháng 6 và người quản lý Trung Quốc đột ngột biến mất. Quán bar này có vé vào cửa là 20 ngàn yên, nhưng bù lại, khách sẽ được 8 nữ tiếp viên xinh đẹp, giỏi pha chế đồ uống và tiếp chuyện phục vụ tận tình, thậm chí họ có thể sẵn sàng đáp ứng mọi "nhu cầu" của khách. Những tiếp viên này sau khi làm cho các con mồi "ngất ngư" sẽ khuyến khích họ thổ lộ về các công nghệ mới họ đang phát triển cũng như chiến lược hoạt động tại thị trường Trung Quốc. Trước khi người quản lý Trung Quốc biến mất, có một nữ tiếp viên 32 tuổi người Trung Quốc đã kết hôn được với một thành viên 52 tuổi của Bộ Quốc phòng Nhật Bản. Ông này đã bị sa thải sau khi vụ kết hôn với người phụ nữ Trung Quốc khả nghi được đưa ra ánh sáng. Tạp chí Shukan Jitsuwa nhận định, chiêu thức này là một trong những thủ đoạn của tình báo Trung Quốc để có được thông tin về hạm đội tàu ngầm Nhật Bản. "Các quan chức quốc phòng và kỹ sư Nhật Bản sau khi có quan hệ xác thịt với các cô gái Trung Quốc sẽ bị ép buộc tiết lộ thông tin. Ngoài ra còn có những trường hợp mà các kỹ sư đang mắc nợ vay nặng lãi, họ cũng bị tình báo Trung Quốc đe dọa phải cung cấp thông tin". Cũng trong năm 2013, Cục Tình báo An ninh Canada (CSIS) đã in và phát hành một quyển cẩm nang tương tự Bộ Quốc phòng Anh, trong đó phân tích chi tiết những chiêu thức dùng mỹ nhân kế của tình báo nước ngoài nhắm vào những quan chức ngoại giao, quốc phòng, an ninh của Canada. Chiêu thức phổ biến nhất là mồi chài quan hệ tình dục rồi sau đó đánh thuốc mê, lục soát hành lý, đồ đạc, lấy cắp thiết bị liên lạc vô tuyến cùng các tài liệu bí mật quan trọng. Năm 2012, trong quyển sách có tựa đề "Bẫy hổ" (Tiger Trap) của nhà văn chuyên viết về mảng tình báo - điệp viên nhận định: Trung Quốc tiếp tục làm theo lời khuyên trong cuốn sách từ thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên, "Nghệ thuật dụng binh" của quân sư Tôn Tử (Binh thư Tôn Tử) dạy rằng, nhiệm vụ của tình báo giống như "một ngàn hạt cát"; đó có nghĩa là thu thập những mẩu tin nhỏ trong vô số các thông tin từ quần chúng rộng lớn. Wise thừa nhận, Trung Quốc trong thế kỷ XXI, không giống như Liên Xô, không quan tâm đến an nguy của lính mới, người có động cơ trả thù hay những người thấp hèn, họ là người "tốt", vì họ ngây thơ tin tưởng "bản chất ái quốc" trong các hành động của họ. Vì vậy, điệp viên được chiêu mộ bởi các chỉ huy gián điệp Trung Quốc, là những người thực sự muốn giúp Trung Quốc giúp cải thiện công nghệ, hiện đại hóa, để đạt được tầm bình đẳng với phương Tây. Sự chiêu mộ này thường được diễn dịch thành tính dân tộc, đặc biệt là thế hệ người Hoa nhập cư đầu tiên ở Mỹ có quan hệ gắn bó với văn hóa và gia đình ở Trung Quốc. Chính phủ Trung Quốc sẽ đền đáp lại họ bằng cách giúp những điệp viên không chuyên này xúc tiến liên doanh thương mại hoặc kinh doanh tại Mỹ. Vì thế, các trùm gián điệp Trung Quốc không phải cung cấp tiền, và họ không chấp nhận các trường hợp đào ngũ - tức là, những tình nguyện viên có thể "làm mồi nhử" (điệp viên hai mang do kẻ thù gửi tới). Hầu hết các hoạt động tình báo được điều phối bởi Bộ An ninh Quốc gia (MSS) hoặc chi bộ tình báo quân sự của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA). Lực lượng vô hình của Trung Quốc và cho đến ngày nay, gián điệp mạng bất khả chiến bại được mô tả rất chi tiết, tiết lộ thông tin mà ít người Mỹ có thể hiểu được. Wise làm sáng tỏ các mối đe dọa nghiêm trọng do các tin tặc gây ra, các mầm mống mới trong gián điệp mạng, mà người Trung Quốc đã tung ra để chống lại Mỹ, không chỉ đối với các cơ quan của Mỹ mà còn mục tiêu khác nhau từ Lầu Năm Góc cho đến cơ sở hạ tầng nhà nước dễ bị tấn công của các tiểu bang và thành phố, từ mạng máy tính đến nguồn năng lượng và cả các nguồn cung cấp nước… Nguyên Khang - Mạnh Quân (tổng hợp)Các quan chức lãnh đạo quốc phòng cũng như quân đội, cảnh sát VN cương quyềt đề cao cảnh giác trước âm mưu dùng Mỹ nhân kế của TQ để xâm chiếm lãnh thổ chúng ta! |